*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Lần đầu tiên Nguyễn Tân gặp được một cô gái thế này, có thể cùng anh theo đuổi những thứ mà rất nhiều người cho là không hề quan trọng.
Mà Hạ Chí cũng vậy.
Chạng vạng tối, tại một quán ăn gia đình nhỏ bên bờ hồ, diện tích không lớn, ba mặt được nước bao quanh, khung cảnh đẹp và yên tĩnh, Nguyễn Tấn và Hạ Chí tìm một vị trí gần hồ, dù hơi lạnh nhưng nước hồ gọn nhẹ, ánh nến lay động, bầu không khí khá tốt.
Ở giữa chiếc bàn vuông nhỏ bày một chậu hoa tường vi tươi tắn, Đầu xuân giá lạnh, mùa này mà có được hoa tường vị tươi, có thể thấy ông chủ cũng là người có lòng.
Phía dưới bàn có lò sưởi, có thể cởi giày đặt chân lên trên, phía2trên từng đợt gió thổi, phía dưới là tầng tầng hơi ấm, có sự thú vị khác lạ.
Nguyễn Tấn chợt xúc động nói, “Trước đây nhìn thấy một vài quán ăn đặc sắc chỉ có thể suy nghĩ về nó mà thôi, từ trước đến giờ chưa từng đi lần nào
Có lúc hứng thú gọi bạn bè đi còn bị đám bạn cười cho, nói không đến nỗi vì miếng ăn mà lãng phí thời gian và sức lực chạy xa như vậy
Thế là bỏ đi ý muốn đó trong đầu, ngẫm lại cũng đúng, cần gì vì một bữa ăn mà tốn tấm tốn sức.”
“Vậy hiện giờ anh còn cảm thấy chuyện này tốn công tốn sức không?” “Đương nhiên là không, đây là một chuyện rất đáng hưởng thụ.” Nguyễn Tấn cầm ly trà lên mời cô, “Anh9lấy trà thay rượu, mời cô bạn gái nhỏ đáng yêu nhất của anh.” Hạ Chỉ tinh nghịch làm mặt xấu, cố ý cầm ly trà đảo qua đảo lại không cạn ly với anh
Nguyễn Tấn rút ly trà về, Hạ Chí vội vàng rướn tới cùng với anh, “Ai da, cụng cụng nào, cạn ly..
Ôi, em cảm thấy bò bít tết ở đây rất ngon, rất rất mềm luôn.” “Vậy gọi thêm một phần nữa?” “Đừng, cái gì cũng có chừng mực mới ngon.” Hạ Chỉ nhai thịt bò, vẻ mặt buồn rầu, “Gần đây ăn nhiều quá, eo cũng to ra, em muốn giảm béo.” “Vậy sao, to lên bao nhiêu? Anh sờ xem.” Vừa nói tay Nguyễn Tấn từ dưới bàn vươn sang.
Hạ Chí vội vàng lùi ra sau, vừa cười vừa hất cái tay quỷ quái6đang duỗi ra của anh, “Ghét quá, đừng làm loạn!” Khỏi nói, cánh tay của anh rất dài, nếu cô không né đi thì thật sự sẽ bị anh sờ được
Nguyễn Tấn dễ dàng tóm được hai tay của cô, kéo tới dưới bàn, “Sao tay lại lạnh thế này, nhanh hơ cho ấm.” Trước đây cảm thấy anh lạnh lùng, sau khi quen nhau mới biết anh cũng có mặt ấm áp
Hạ Chí hơi ngượng, quay đầu đi không nhìn anh, “Anh đừng nhìn em chằm chằm, em sẽ đỏ mặt đó.”
“Hừm, anh đang muốn thử xem em bao lâu thì mới đỏ mặt mà, là hai giây hay là năm giây, ha ha.” Hạ Chí cạn lời, không khỏi trừng anh, “Có ai mà xấu xa như anh không hả?” Nguyễn Tấn chụp hai tấm ảnh đăng lên0WeChat, một tấm là cảnh đêm bên hồ, một tấm là thức ăn trên bàn, còn có một ngọn nến nhỏ lọt vào ảnh
Chưa được hai phút, WeChat của anh đã rần rần lên
Hạ Chỉ thấy anh xem điện thoại mãi, có lúc còn cười thành tiếng, cô tò mò hỏi: “Chuyện gì buồn cười vậy?” “À, anh đăng ảnh lên WeChat.” Hạ Chỉ cầm điện thoại lên xem, “Không phải chỉ là hai tấm ảnh sao, có gì đâu chứ?” Nguyễn Tấn đưa điện thoại mình qua cho cô xem, “Em xem đi, đều là mấy người bạn xấu xa của anh.” Hạ Chí cầm lấy xem, quả nhiên WeChat của anh cực kỳ sôi nổi, giống như nhóm liên minh phụ nữ của cô vậy
[Vua lặn ngàn năm cuối cùng cũng trồi lên hít không khí rồi, ăn7bữa tối dưới ánh nến với cô nàng nào thế?] [Đột nhiên đăng lên WeChat nhất định có chuyện
Mau khai đi, có phải Nguyễn Tấn thật không đó?] [Chào chị dâu, em là Tiểu Cường
Anh Tần là một người đàn ông tốt, chị phải nắm thật chặt nhé.]
[Xem ra tối hôm nay phải “mở nắp” rồi.] Đủ lời bình luận, còn rất nhiều nữa, chẳng trách anh lại muốn cười, đăng ảnh còn bị một đám người nhảy vào trêu chọc
Mà anh lại bình tĩnh, chỉ thống nhất trả lời một câu, anh viết là: [Mọi người đừng kích động, chỉ là ăn một bữa cơm mà thôi.]
Bình luận sau đó càng không thể vãn hồi được, Nguyễn Tấn trước giờ không trả lời bình luận người khác, chỉ một câu trả lời này lại rước lấy một đám người bao vây tấn công.
Hạ Chỉ vừa đọc vừa cười, “Bạn của anh nhiều thật đó.” “Đúng vậy, mấy năm nay quả thực đã kết bạn không ít.”
“Họ đều rất biết nói chuyện.”
“Bạn bè Wechat của anh đều là mấy người trong giới bọn anh
Họ đều rất khá
Sau này có cơ hội sẽ giới thiệu cho em biết.”
Hạ Chí tò mò hỏi: “Anh nhiều bạn như vậy, có ai giới thiệu đối tượng cho anh không?”
“Ha ha, một đám đàn ông làm gì có ai nghĩ nhiều vậy? Gặp được người tốt thì tự mình lên chứ làm gì mà giới thiệu cho anh.” Nguyễn Tấn suy nghĩ rồi nói thêm, “Thật ra cũng có vài bà chị dâu muốn giới thiệu cho anh, nhưng mà đều quen biết nhau, lỡ như không hợp rồi chia tay, mọi người gặp mặt nhau đều khó xử, cho nên anh không đồng ý
Lâu dần cũng không ai giới thiệu cho anh nữa.” Hạ Chỉ trêu chọc, “Đúng vậy, sức quyến rũ của Nguyễn tổng chẳng phải thường, cơ bản không cần giới thiệu, người chủ động theo đuổi cũng đếm không hết kia.” Nguyễn Tấn lấy lại điện thoại, thuận tay véo cằm của cô, “Em đó, càng ngày càng biết tranh cãi với anh rồi.” Hạ Chỉ chớp đôi mắt to vô tội, giọng mềm mại: “Tiểu nhân không dám...”
“Còn chuyện nào em không dám hả?” Nguyễn Tấn dùng ánh mắt chỉ chỉ phía dưới, chân của cô đã giẫm lên mu bàn chân của anh rồi, “Cô bé, rửa chân chưa đó?” “Ha ha, chân em không hôi, không tin anh ngửi thư đi.”
“Em dám giơ chân lên thì anh dám ngửi.”
Hạ Chỉ không phục, anh dùng đầu gối mình kẹp chặt đầu gối của
cô, cô căn bản không rút ra được, “Anh dám bỏ ra thì em dám giơ chân lên.” Nguyễn Tấn càng kẹp chặt hơn, giọng trầm thấp: “Kẹp chặt một chút mới ấm, em không thấy càng ngày càng lạnh à?” Hạ Chỉ bỗng chốc bật cười, sao cô lại quên được, mấy ông lớn phương Bắc này sợ nhất là thời tiết lạnh thấu kiểu này, “Không phá nữa, không phá nữa, cơm cũng ăn rồi, trà cũng uống rồi, chúng ta quay về đi.” Nguyễn Tấn nhìn đồng hồ: “Còn sớm, đi đến chỗ anh cùng xem phim đi
Không phải hôm qua em nói muốn xem phim sao?” “Giờ đúng là còn sớm, nhưng mà một bộ phim cũng phải một hai tiếng đồng hồ
Đến chỗ anh xem phim xong cũng rất muộn rồi, chúng ta trai đơn gái chiếc..” Nguyễn Tấn cười nói: “Em bớt nhăm nhe vào anh đi, trước mười hai giờ nhất định sẽ đưa em về
“Xí! Anh đáng ghét quá!” “Ha ha, cô bé háo sắc, chút bụng dạ này đều bị anh nhìn ra hết rồi, em gấp đến không thể chờ được như vậy sao?” Khỏi cần đoán cũng biết mặt Hạ Chí chắc chắn đỏ bừng, “Không thèm nói chuyện với anh nữa, không để ý tới anh.” “Ha ha ha ha..” Nguyễn Tấn cười không khép miệng được
Trong căn hộ ở khách sạn, trên TV màn hình cong đang chiếu một bộ phim điện ảnh, tuyệt đối còn thích hơn xem phim trong rạp
Hệ thống sưởi ấm trong phòng của Nguyễn Tấn rất đầy đủ, chỉ cần mặc một chiếc áo đơn
Tắt đèn, nằm lên đệm tựa, hai người cứ thể tựa vào nhau cùng nằm trên ghế sofa, buôn miệng thì lấy một gói khoai tây chiên, khát nước thì lấy một cốc nước uống, đúng là hưởng thụ hết mức rồi.
Nguyễn Tấn vừa xem vừa dùng iPad xử lý một vài tài liệu, còn Hạ Chỉ làm biếng nằm dài ra đó, gối đầu lên đùi anh, giống như một con mèo ngoan ngoãn yên tĩnh
Phim là do Nguyễn Tấn chọn, Cưỡng đoạt phần hai, mới vừa ra rạp ở nước ngoài
Hạ Chí xem rất chăm chú, nhưng vẫn có vài chỗ không hiểu
Xem được một nửa, cổ mới hỏi: “Ơ, tại sao bọn họ muốn bắt con gái của ông ta vậy? Đoạn mở đầu em xem không hiểu.”
Nguyễn Tấn buông iPad xuống kiên nhẫn giải thích cho cô: “Bởi vì con của ông ta bị nam chính giết nhầm, ông ta đến báo thù.”
“À, anh lợi hại thật, vừa làm việc vừa xem mà vẫn có thể hiểu.”
Nguyễn Tấn nhướng lông mày và nói: “Đó là cốt truyện của phần một, tối hôm qua anh xem rồi, cảm thấy rất thú vị nên hôm nay mới xem tiếp phần hai.” “...” Hạ Chí cạn lời, cô vừa tức vừa buồn cười
Tức là vì anh xem phần một một mình
Buồn cười là vì anh lại còn có thể nói thật với cô, còn nói kiểu đương nhiên như vậy
Nguyễn Tấn cũng nghẹn cười nói: “Phần một và phần hai có cùng kịch bản thôi, chủ yếu là cảm nhận bầu không khí căng thẳng, cùng với mấy cảnh đánh nhau xuất sắc, còn lại cũng chẳng có gì cả.” Hạ Chỉ mếu máo, véo mạnh vào lưng anh và hừ một tiếng, bày ra khuôn mặt cao ngạo, tiếp tục xem phim
Trên lưng anh không có thịt thừa, cảm xúc rất tốt
Bộ phim một tiếng rưỡi, toàn bộ quá trình căng thẳng và kích thích, sắp đặt lớp này chồng lên lớp khác rất xoắn não, Hạ Chí xem tới nỗi không buồn ngủ chút nào, hết sức chăm chú.
“Ôi, thế là hết rồi ư? Có phần ba không?” “Ừm, không có
Có lẽ sẽ có phần ba nhưng vẫn chưa chiếu.” “Hả, mất hứng quá đi!” “Ha ha, vậy anh hứa với em, nếu như có phần ba anh đưa em đi xem suất đầu tiên.”
“Nói lời giữ lời đó!” “Ừ, sẽ giữ lời.” “Giờ mấy giờ rồi?” Nguyễn Tấn xem thử, “Mười một giờ rưỡi, vẫn còn ba mươi phút nữa mới tới mười hai giờ, vừa kịp đưa em về nhà
Đi thôi.” Hạ Chí lại ăn và không chịu dậy, nhanh nhẹn nói, “Không đi không đi, em muốn xem nữa, ở chỗ anh có thể chọn phát theo yêu cầu
Em còn muốn xem phim của Thành Long, tên là gì nhỉ?” “Mai rồi xem, tối nay đã rất khuya rồi.” Nói đến đây Nguyễn Tấn đưa tay chọc lét cô
Cô giống như chú mèo nhỏ, mềm mại mà lại mẫn cảm, anh vừa động đến là cô nhảy dựng lên và liên tục rụt sang bên cạnh
“Anh đừng phá, cẩn thận em trả thù đó.” Hạ Chí cũng vươn tay chọc anh, nhưng cánh tay không dài bằng người ta
Đến cả khuỷu tay của anh cũng không chạm đến mà còn bị anh tập kích mấy lần
“Em còn có thể trả thù anh không?” Nguyễn Tấn cũng chơi hăng say, cô càng trốn về sau, anh càng rướn tới trước, “Em thử xem nào, đến đây.” Hạ Chí vừa khóc vừa cười, “Không cho anh ăn hiếp người ta như vậy
Không chơi nữa, không chơi nữa
Rồi rồi rồi, em đầu hàng, em xin tha được chưa?” Nguyễn Tấn cười khẽ, đùa dai vung cánh tay lên, thuận thể bổ nhào lên người cô, không nói năng gì mà cúi đầu hôn cô
“Ưm..
Không phải anh nói đưa em về nhà sao?” Nguyễn Tấn buông lỏng cô ra, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô, hô hấp hơi nặng nề, có thể nhìn ra anh đang cố sức kiềm chế
Hạ Chí không phản kháng, hai tay đỡ lồng ngực anh, cứ buông thả như vậy
Cô muốn nói với anh, thật ra cô đã chuẩn bị sẵn sàng để dâng hiến cho anh, cho dù sau này bọn họ có thể có kết quả hay không cô cũng sẽ không hối hận.