Quân Hôn Chớp Nhoáng

Kẻ ác sẽ có kẻ ác trị(2)


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Đừng xúc động” Nguyễn Tấn ra lệnh, anh nháy mắt với Hoắc Kiến, nói nhỏ, “Cậu ra thang máy chờ, cảnh sát tới thì dẫn đường cho bọn họ vào.” Hoắc Kiến lập tức tỉnh ngộ, “Vâng.” Mỗi tầng lầu của tòa nhà văn phòng đều có mấy công ty, rẽ trái ngoặt phải rất phức tạp

Nếu cảnh sát đến chưa chắc có thể tìm đúng chỗ để vào

Trước khi anh xuống đây đã gọi cho cảnh sát, chuyện này không ai tiện nhúng tay, chỉ có báo cảnh sát là phương án thích hợp nhất.

Phu nhân thấy tình huống không đúng, sợ họ báo cảnh sát nên bà ta lập tức nổi giận với Nguyễn Tấn, câu nào câu nấy đều chỉ2trích anh, “Cậu chính là ông chủ công ty này nhỉ? Ha, cậu cũng có trách nhiệm trong chuyện này

Bàn chuyện làm ăn thì bàn chuyện làm ăn, nhân viên cấp dưới của cậu bàn việc làm ăn đến trên giường của khách hàng rối, việc này là do cậu sai bảo chứ gì?”

Nguyễn Tấn không có ý muốn cãi nhau với bà ta, anh ngăn cơn giận của mọi người, lạnh nhạt nói, “Tôi là người phụ trách ở đây, tôi có thể hiểu tâm trạng của bà lúc này

Nhưng điều ấy không có nghĩa là bà có quyền tự ý chửi bới người khác

Muốn người khác tôn trọng mình thì phải tôn trọng người khác trước.” “Ha, các người đúng là9một giuộc xấu xa

Cậu ở đằng sau giật dây cho nhân viên cấp dưới để bàn chuyện làm ăn kiểu này chứ gì? Công ty của cậu thật ra được lợi đấy, cậu cũng đáng trách như con hồ ly Phùng Tinh Tinh kia thôi.”

Hà Tử Tuấn nghe không nổi nữa, gầm lên chửi lại, “Bà bớt ngậm máu phun người đi

Đó là hành vi cá nhân của Phùng Tinh Tinh, chẳng có liên quan gì đến mọi người hết.” Hà Tử Tuấn vừa nói xong, năm người đàn ông cao lớn kia đã vọt đến, bọn họ giơ nắm tay uy hiếp, muốn đánh anh ta

Nguyễn Tấn kéo Hà Tử Tuấn ra sau và nói, “Các anh đánh người cũng chẳng có6chỗ tốt gì đâu, nói về số lượng thì hơn ba chục người chúng tôi ở đây chẳng lẽ cộng lại còn thua sáu người các anh? Hơn nữa ở đây có rất nhiều camera, là các anh xông vào gây chuyện thị phi trước.”

Phu nhân kia kéo em trai bà ta lại rồi nói, “Cậu cả, cậu hai, đừng xúc động, chị chỉ muốn cho Phùng Tinh Tinh một bài học thôi.” Đúng lúc này, Hoắc Kiến dẫn một tốp cảnh sát vào, anh ta vừa mới chạy ra đến cửa thang máy thì cảnh sát cũng vừa lên đến nơi, nên vội dẫn đường cho họ vào

Cảnh sát không nói không rằng mà khống chế hiện trường, nhìn sắc mặt phu0nhân kia chắc cũng dự đoán được chuyện này

Cảnh sát vừa thấy một người phụ nữ đang nằm trong toilet, chảy đầy máu thì hỏi, “Ra tay rồi?”

Phu nhân vội vàng phủ nhận, “Cô ta chỉ chảy máu mũi thôi, giả bộ ngất xỉu đấy.” “Gọi xe cấp cứu chưa?” Cảnh sát hỏi người khác.

“Đã gọi rồi.”

Cảnh sát nhìn phu nhân, lại nhìn người phụ nữ ngất xỉu trong toilet, dùng đầu ngón tay cũng biết chuyện gì đã xảy ra, gần đây chuyện như thế này xảy ra nhiều lắm

“Không ngất thì mang về đồn, ngất thì đưa đến bệnh viện, cậu phụ trách ở đây đúng không? Đến đồn cảnh sát lấy lời khai.” Cảnh sát nói xong, chụp ảnh hiện7trường lại rồi cử người đi lấy video trong camera giám sát, trò khôi hài hạ màn tại đây

Phùng Tinh Tinh vẫn chưa tỉnh lại, máu mũi vẫn còn chảy mãi, không ai dám đụng vào cô ta, cho đến khi cấp cứu đến mới đỡ cô ta lên cáng

Bác sĩ cấp cứu tại chỗ bảo cô ta mất máu nhiều nên ngất xỉu, nhưng không loại trừ do những chuyện khác, cần phải đến bệnh viện kiểm tra tỉ mỉ

Bọn họ đi khỏi mười phút thì một người đàn ông trung niên mập mạp vội vàng chạy đến, trời lạnh nhưng ông ta lại thở hồng hộc và đầu chảy đầy mồ hôi

Các đồng nghiệp đang dọn dẹp mớ hỗn độn, mọi người không phải ai cũng biết ông ta nhưng Lý Hiểu Mai biết, ông ta là Quách tổng của Đồng Thành

“Quách tổng, sao bây giờ ông mới đến? Ai cũng đi cả rồi”

Quách Vĩnh Niên kéo Lý Hiểu Mai ra một bên, nhỏ giọng hỏi, “Không xảy ra chuyện gì chứ?” Lý Hiểu Mai chỉ về phía quầy lễ tân ngổn ngang nói, “Tự ông xem đi, vợ ông dẫn theo năm tên lưu manh đến gây sự, dọa em gái tiếp tân chỗ chúng tôi sợ muốn chết.” Quách Vĩnh Niên xấu hổ vô cùng, liên tục nói xin lỗi, “Xin lỗi, tôi sẽ đến những tổn thất mà công ty các cô chịu, Nguyễn tổng của các cô có ở đây không?” “Nguyễn tổng và quản lý Điển đi đến đồn cảnh sát để cho lời khai rồi, vợ ông và người bà ta dắt theo cũng bị đưa về đồn luôn.” Quách Vĩnh Niên cau mày, đã ẩmĩ đến đồn thì mất mặt to rồi, “Thể Phùng Tinh Tinh đâu?”

“Bị vợ ông đánh mấy bạt tai, chảy máu mũi và hôn mê rồi, đã đưa đến bệnh viện, mới vừa đi thôi.” “Ôi...” Quách Vĩnh Niên thở dài rồi vội vã bỏ đi

Lý Hiểu Mai nghĩ thầm, không biết ông ta đến đồn cảnh sát trước hay bệnh viện trước nữa.

*****

Sắp đến giờ tan làm, Nguyễn Tấn và Điền Lệ mới về công ty, mọi người tò mò nhưng không dám hỏi nhiều

Mắt Điền Lệ hơi sưng đỏ, chắc là đã khóc

Mặt Nguyễn Tân nặng nề, tất cả mọi người đều không dám nói lời nào

Hạ Chí luôn nhìn anh, hi vọng có thể nhìn ra gì đó trên mặt anh nhưng không thấy được

Đường Tư Điềm hỏi nhỏ: “Hạ Chí, cậu có dám đi hỏi xem có chuyện gì không?” Hạ Chỉ lắc đầu, “Mình không dám, mình sợ Nguyễn tổng mắng mình lắm chuyện.” “Nguyễn tổng thương cậu vậy sao có thể mắng cậu được?” Hạ Chỉ vừa nghe vậy thì phút chốc đỏ mặt, chẳng lẽ Tư Điểm nhìn ra chuyện mình đang quan Nguyễn tổng rồi à?

“Sao mặt đỏ thế? Có tật giật mình à?” “Không không không, mình..

mình đi rót cốc nước.” Hạ Chí vội vàng né tránh, sợ bị vạch trần

Xin lỗi Tư
Điềm, sau này sẽ mời cậu đi ăn để đền tội vậy

Mức độ nghiêm trọng của việc này còn vượt xa hơn họ nghĩ nhiều

Sau khi về nhà, Nguyễn Tấn mới kể cụ thể cho Hạ Chí nghe, Hạ Chí trợn mắt ngạc nhiên

Hóa ra Phùng Tinh Tinh chảy máu không ngừng là vì mũi cô ta là hàng giả, sống mũi giả đâm vào phần xương thịt vốn có

Mà còn có một nguyên nhân khác khiến cô ta ngất xỉu, đó chính là cô ta đã có thai hai tháng

Chuyện máu chó hơn còn nữa, khi Quách Vĩnh Niên biết Phùng Tinh Tinh mang thai thì phản ứng đầu tiên là kêu to bị lừa mắc mưu

Mấy năm trước, ông ta từng gặp tai nạn xe, bị thương phần dưới, không còn năng lực sinh con nên không thể làm Phùng Tinh Tinh mang thai được.

Tình huống trước mắt là Quách Vĩnh Niên thay vợ ông ta bỏ ra năm nghìn đồng, năm nghìn này là cả tiền chữa bệnh cho Phùng Tinh Tinh và đền bù tổn thất cho công ty Hoa Mậu

Còn giấy nợ hai triệu do Phùng Tinh Tinh viết phải phun ra trong vòng một năm, quá hạn thì phải trả tiền lãi kếch xù.

“Phùng Tinh Tinh vẫn chưa ký tên, nhưng cô ta không trốn thoát được hai triệu này

Quách Vĩnh Niên có hóa đơn quẹt thẻ, mỗi món tiền chi cho cô ta đều ghi chép rành mạch

Hai triệu là tính bớt đi rồi đấy.”

Hạ Chỉ nghe xong than thở, “Cô ta còn có thể đi ra không?”

“Đấy là chuyện của cô ta

Nhà, xe, đồ trang sức, túi xách gì đấy đã rất nhiều tiền rồi, số tiền này đến kiểu gì thì cũng đi như thế

May khi đó có bác sĩ và cảnh sát ngăn lại, nếu không Quách Vĩnh Niên đã đánh chết Phùng Tinh Tinh rồi.”

“Phùng Tinh Tinh làm sao bây giờ? Sau này cô ta phải sống kiểu gì?” Hạ Chí đột nhiên hơi thương hại cô ta

Nguyễn Tấn thở dài, lắc đầu nói, “Đó là kết quả khi cô ta dám đánh đổi mọi thứ để trục lợi

Cuộc sống của cô ta loạn hơn những gì mọi người nghĩ nhiều, sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra chuyện.” “Dương tổng biết không?”

“Có thể không biết à? Lúc anh vừa đến, Dương Thẩm đã nói cho anh biết tính của cô ta rồi

Dương Thẩm không biết giải quyết cô ta kiểu gì, nhưng cô ta lại có quan hệ thân thiết với khách hàng, nếu đuổi cô ta thì có thể sẽ đắc tội với những khách hàng lớn kia

Trên đời này, thứ đáng sợ nhất là lời thổi gió bên gối, em hiểu chưa?”

“...” Hạ Chỉ nhìn Nguyễn Tấn một cách khó tin, Nguyễn Tấn gật đầu vẻ chắc nịch, cô than thở, “Trời ạ, cô ta đúng là cái gì cũng dám làm

Cô ta làm với nhiều người cùng lúc à?”

Nguyễn Tấn lắc đầu, “Anh không biết, anh chỉ biết tối hôm Cao tổng mời công ty chúng ta ăn cơm ở Nhật Phẩm Hiện có đi thuê phòng với Phùng Tinh Tinh, chuyện này Dương Thâm và Điền Lệ đều biết

Hôm đó Dương Thâm còn nói nhỏ với anh, cô ta sớm muộn cũng sẽ xảy ra chuyện.”

“Vậy đứa bé trong bụng là của ai?”

“Ai biết, cô ta cũng không chịu nói.” Nguyễn Tấn ngoài thở dài ra thì cũng chỉ có thở phào nhẹ nhõm, “Lần này chắc Phùng Tinh Tinh không ở công ty được nữa

Dương Thâm phải cảm ơn anh đã giải quyết một phiền phức lớn cho anh ta

Còn về Điền Lệ, ngày mai cô ta sẽ chủ động xin từ chức

Phùng Tinh Tinh như thế này thì Điền Lệ cũng có trách nhiệm.”

Nguyễn Tân ôm Hạ Chí, xoa đầu cô nói, “Nghĩ lại cũng thấy sợ, may hôm đó em gặp được anh.” Hạ Chí cũng thấy sự thật, rúc sâu vào trong lòng anh, “Ừm, có khả năng đây là duyên phận của chúng ta đó..

Em có thể đi thăm Phùng Tinh Tinh không?” “Cô ta chắc không hy vọng bất kì ai trong các em đi thăm đâu, quên đi, đừng tự tìm mất mặt

Mấy hôm nay em cẩn thận một chút.”

“Sao thế?”

“Bị vợ của Quách Vĩnh Niên gây rối như vậy, anh đoán chuyện của Phùng Tinh Tinh và Quách Vĩnh Niên sẽ bị truyền ra ngoài

Những khách hàng có quan hệ với Phùng Tinh Tinh nhất định sẽ đi tìm cô ta tính sổ, cũng có thể đến công ty gây chuyện

Nói chung chuyện này có ảnh hưởng lớn đến công ty, một mẩu cứt chuột làm hỏng cả nồi cháo.”

Hạ Chí im lặng, với nhận thức của mình, cô hoàn toàn không hiểu được Phùng Tinh Tinh

Rốt cuộc là hư vinh, danh lợi hay là gì khác mà khiến một cô gái đang tuổi trẻ như hoa kia sa đọa đến vậy? “Mới đầu năm nay đã gặp chuyện như vậy thì hẳn cả năm sẽ khó khăn lắm đây

Bây giờ làm ăn khó khăn, đi đâu cũng có kẻ để tiện nham hiểm, uống rượu vào thì gọi anh xưng em, sau lưng tính kể mình thế nào cũng chẳng biết.” Hạ Chỉ lẳng lặng nghe anh nói, cả ngày nay anh nhất định rất mệt

“Phùng Tinh Tinh tự cho rằng mình thông minh, tưởng có thể đọ sức với đám đàn ông

Thật ra bọn họ không ai ngu hết, bọn họ là người làm ăn, đầu óc rất khôn khéo

Người thua thiệt chỉ có cô ta thôi

Nhưng đây chỉ là chuyện nhỏ, anh còn thấy nhiều chuyện âm u hơn vậy nhiều, chuyện nhỏ đến mất tiền mất mạng người, chuyện lớn đến cửa nát nhà tan, sống lâu thấy nhiều.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện