*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Ba ngày không gặp nhau, cô rất mong ngóng được nhìn thấy anh
Phía trước có xe con chạy vào tiểu khu, đèn xe bật sáng, đang hướng về phía bên này, Hạ Chí không kìm được bước lên trước hai bước
Nguyễn Tấn lái xe đến chỗ đỗ xe rồi vội vàng xuống xe
Anh thấy Hạ Chí dưới màn mưa thì không thể không quở trách mấy câu: “Trời mưa sao không đi vào trong chờ?” Nhưng ánh mắt và giọng nói của anh, tất cả đều tràn ngập cưng chiều.
Hạ Chí không quan tâm mà ôm lấy anh và nói: “Em sợ...”
“Sợ cái gì?”
“Sợ anh không trở lại, sợ từ đây em sẽ không gặp được anh nữa.”
Nguyễn Tấn không biết cô làm sao, nhưng nghe2cô nói những lời buồn bã như thế, trong lòng anh cũng khó tránh khỏi hơi đau nhói: “Sao vậy? Chúng ta đi vào trước, được không?”
Hạ Chí ôm anh thật chặt, khuôn mặt dán sát vào lồng ngực anh: “Sau này anh có cưới em không?”
Nguyễn Tấn càng cảm thấy không ổn: “Em làm sao vậy? Nói anh nghe, xảy ra chuyện gì rồi?”
“Anh trả lời em trước đi.” Hạ Chí ngẩng đầu, nhìn vào mắt anh, giống như một đứa bé đang khao khát đáp án của anh: “Trả lời em, em muốn nghe lời nói thật.”
Nguyễn Tấn vươn tay, khẽ vuốt trán cô, cả người cô đều là nước, tóc cũng ướt: “Đương nhiên, hoặc là anh không kết hôn, nếu kết hôn9chắc chắn sẽ kết hôn với em.”
“Giữ lời nhé?”
“Giữ lời!”
Khóe miệng Hạ Chí cong lên, mùi chua xót, nước mắt nóng hổi lăn xuống từ khóe mắt
Cô lại ôm chặt anh, gương mặt áp sát vào lồng ngực anh: “Em tin anh, mặc kệ bao lâu em cũng chờ anh.”
Trong lòng Nguyễn Tấn cực kì bất an, nhưng cùng lúc đó, anh lo cổ mắc mưa mà bị bệnh nhiều hơn
Anh dỗ dành cổ như đang dỗ trẻ con: “Tiểu Chí, chúng ta đi vào rồi nói, được không? Trên người em đã ướt hết rồi, như thể sẽ cảm lạnh.”
Hạ Chỉ gật đầu đồng ý: “Dạ.”
Lên trên lầu, Nguyễn Tấn vội cầm một chiếc khăn tắm trong phòng quản lấy cô, lau tóc cho cô,6cũng lau nước mắt của cô: “Em để vậy không được, quần áo đều ướt cả rồi
Đi tắm trước đã, có chuyện gì thì từ từ nói với anh, anh sẽ không đi, em yên tâm.” Nguyễn Tấn kéo Hạ Chí vào phòng tắm, mở vòi hoa sen ra, chỉnh nhiệt độ nước thích hợp, sau đó nói: “Em mau tắm đi, anh đi lấy quần áo
Em tắm xong thì gọi anh một tiếng, anh đưa vào cho em, mau tắm đi.” Nguyễn Tân rời khỏi phòng tắm, Hạ Chí cởi quần áo đứng dưới vòi hoa sen, để nước ấm hòa tan nước mắt của cô
Những lời của Dương Thâm là đang nói cho cô biết, có thể họ sẽ không có kết quả, có0thể họ sẽ chia tay
Nguyễn Tấn ngồi chờ ở phòng khách, trong lòng anh cực kỳ thấp thỏm bồn chồn, hành động của Hạ Chí hôm nay rất khác thường, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó
Thấy điện thoại di động của cô, anh lén cầm lấy xem thử, không có gì đáng ngờ
Nhưng riêng cuộc gọi của Dương Thâm làm anh tỉnh ngộ, chắc chắn là Dương Thâm đã nói gì đó với Hạ Chỉ
Chỉ một lát sau, cửa phòng tắm mở, Hạ Chí choàng khăn tắm đi ra, tóc ướt sũng, dán lên vai, lọn tóc còn đang nhỏ nước
Khăn tắm cũng không dài, cô quần thể giống như là sắp rơi xuống bất kỳ lúc nào
Hơn nữa khăn tắm cũng hẹp, cô7lại chỉ quấn lấy những vị trí quan trọng, bả vai và đùi đều lộ ra bên ngoài
Bình thường có không làm được hành động to gan như vậy, Nguyễn Tấn lập tức ngơ ngẩn, anh nghiêng mặt đi và cố gắng không nhìn cô: “Tiểu Chí, mau mặc quần áo vào.” Hạ Chỉ đi thẳng đến trước mặt anh, cô muốn cho anh nhìn thấy: “Tân, em muốn..
em muốn trao bản thân cho anh
Em..
em sẽ không hối hận, nếu như cuối cùng anh không thể cưới em, em cũng sẽ không hối hận...” Có thể nhận ra là có thật sự bất chấp giá nào rồi.
Nguyễn Tấn cầm quần áo của cô phủ lên ngực cô, khuyên bảo một cách lý trí: “Tiểu Chỉ, em đừng nghe Dương Thâm nói, anh chắc chắn sẽ kết hôn với em, em hiểu không?”
“Anh biết Dương tổng đến tìm em?”
“Đúng vậy, xin lỗi anh đã xem điện thoại di động của em
Em kỳ lạ như thể nên anh rất lo lắng...” Không đợi Nguyễn Tấn nói hết, Hạ Chí đã ôm chầm lấy anh, cô nói: “Anh nói thật với em đi, em muốn nghe anh nói thật
Có phải anh chuẩn bị kết hôn với người mà gia đình anh giới thiệu không? Có phải anh không chống lại được ba anh đúng không? Anh rất ghét em giận dỗi và chiến tranh lạnh với anh như vậy đúng không?” “Tuyệt đối không phải!” Nguyễn Tấn thề thốt: “Tên khốn Dương Thâm này, uổng công anh còn coi anh ấy là anh trai, thế mà anh ấy nói những thứ vớ vẩn này với em, thật là..
Chúng ta tìm anh ấy nói rõ ràng trước mặt nhau đi.” “Không, là Dương tổng đã an ủi em, anh ấy không nói gì với em cả
Anh ấy chỉ cho em biết áp lực và sự khó xử của anh
Anh ấy muốn em tin tưởng anh, cho anh một chút thời gian.”
Giọng Nguyễn Tấn chậm lại, lo lắng hỏi: “Vậy tại sao em lại nói với anh những lời này?”
Hạ Chí khóc, không kìm nén được, không tài nào kìm được: “Nhưng em sợ
Chỉ cần vừa nghĩ đến việc chúng ta có lẽ sẽ chia tay, em sẽ không kìm được.” “Mọi chuyện không tệ như em nghĩ đâu, tin anh đi! Không phải anh đang đứng ở đây sao? Nếu anh không giải quyết được thì đã nghe lời gia đình về Đô Thành từ lâu rồi, sao còn quay lại chứ? Cô bé ngốc.” Hạ Chỉ nửa tin nửa ngờ, vẫn không yên lòng: “Anh không cần phải an ủi em.”
“Không phải anh đang an ủi em, Dương Thấm muốn em tin anh, vậy em có tin anh không?”
“Vâng, em tin.”
“Tin anh thì đừng khóc nữa, bình thường lại một chút, ngồi xuống nghe anh nói đàng hoàng.”
Nói đoạn, Nguyễn Tấn thay cô lau nước mắt, mặc quần áo vào cho cô, vừa cầm khăn giúp cô lau tóc, vừa nói: “Lần này trở về là do sức khỏe của ba anh có một chút vấn đề
Vấn đề không lớn, chỉ một thôi, nghỉ ngơi nhiều sẽ không sao
Anh đã nói chuyện rất nhiều với ba anh, ông ấy đã từ bỏ việc ép anh kết hôn, bởi vì người ông ấy chọn vốn là chướng mắt anh.” Hạ Chỉ sững sờ hỏi: “Còn có người chướng mắt anh ư?” Nguyễn Tấn cười: “Nhiều người chướng mắt anh lắm!” “Vậy ba anh có thể chọn những người khác hay không?”
Nguyễn Tấn lại cười, cười càng lớn hơn: “Em tưởng là hoàng đế cổ đại tuyến phi hay sao? Một
loạt người ở đó tùy ý cho anh chọn chắc? Dù cho ba anh rất nôn nóng chuyện đám cưới của anh nhưng cũng phải có người phù hợp để chọn mới được
Trước mắt không có người như thế, nên ông ấy cũng bỏ cuộc.”
Nguyễn Tân nắm chặt tay Hạ Chí, chân thành và tha thiết nói: “Đến Tết năm nay, chờ sức khỏe ba anh tốt lên một chút, anh sẽ dẫn em về nhà, rồi nói: Ba, đây là con dâu con chọn, ba hài lòng là tốt nhất, nếu không hài lòng cũng không còn cách nào khác, con đã chọn cô ấy
Như vậy em thấy được chưa?”
Cuối cùng Hạ Chỉ nín khóc và mỉm cười: “Có câu nói này của anh là em yên tâm, em sẵn lòng chờ
Đừng nói Tết năm nay, dù có lâu hơn, em cũng sẵn lòng chờ
Tân, em yêu anh...” Cô nhìn anh, dâng trào tình cảm nói ra ba chữ này.
Nguyễn Tấn nâng mặt cô lên, khóe mắt còn ầng ậc nước
Anh cũng yêu tha thiết cô gái kiên cường và độc lập mà lại nhạy cảm yếu đuối này
Anh cúi đầu hôn lên môi cô, chầm chậm nói: “Anh cũng yêu em.” Đây là lời hứa của anh, lần đầu hứa hẹn với cô, một lời hứa chân thành và thật lòng
Khi tình cảm dâng lên cháy bỏng, Hạ Chí bỗng nhiên đẩy anh ra, xoay đầu “hắt xì”: “Ưm, khăn giấy...” Cô rất xấu hổ, che mũi cầu cứu anh
Nguyễn Tấn dở khóc dở cười, nhanh chóng rút hai tờ khăn giấy đưa cho cô
“Xem đi, cảm lạnh rồi đấy.” Mặt Hạ Chí lập tức đỏ lên
“Đều tại anh.” “Được được được, trách anh, trách anh
Em mau đi mặc quần áo dày vào, sau đó sấy khô tóc
Chưa ăn tối phải không? Anh dẫn em ra ngoài ăn.”
“Dạ, em muốn ăn bì lạnh ướp cay.”
“Bị cảm mà còn ăn đồ có vị mạnh thế?” “Chưa bị cảm, nhưng nếu không ăn đồ có vị mạnh để ra chút mồ hôi thì sẽ bị cảm thật đó.” “Được, em nói gì cũng đúng, vậy còn không mau tranh thủ thời gian?” “Ờ, ha ha ha...” Hạ Chỉ cười chạy về phòng ngủ, cảm giác sau khi thẳng thắn với nhau thật sự là rất tuyệt.
Ở quán sủi cảo Tây Bắc.
Ông chủ thấy hai người bọn họ đến, vui tươi hớn hở: “Ui chao, mấy ngày nay không thấy hai cháu đến ăn cơm nhỉ, hôm nay ăn gì?”
“Bì lạnh ướp cay!” Hai người đồng thanh nói
“Được rồi, lập tức có ngay.”
Hai người tìm vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, bên ngoài đã đen cả vòm trời, mưa phùn rả rích biển thành mưa tí tách
Cơn mưa xuân này đi qua, nhiệt độ không khí cũng sẽ lên cao
Không lâu nữa cũng sẽ tới mùa hè
Thời gian trôi qua thật nhanh!
Nguyễn Tấn đặt ô ở cạnh chân bàn, thấy cô vẫn luôn nhìn ngắm ngoài cửa sổ, anh hỏi: “Nhìn cái gì đấy?” “Ngắm mưa ạ, không biết khi nào trận mưa này sẽ ngừng, chờ mưa tạnh em có thể mặc váy.” Nguyễn Tấn không hề lãng mạn mà nói thẳng: “Đúng vậy, công ty chuẩn bị phát đồng phục đi làm mới, đồng nghiệp nữ đều mặc váy.” Hạ Chỉ bị chọc cười, phàn nàn nói: “Anh chân thật, vậy sao anh không mặc đồng phục đi làm?” “Không ai yêu cầu anh mặc, hơn nữa anh cũng không có.” “Vậy lần này có phát cho anh không?” Nguyễn Tấn lắc đầu: “Không có phần anh.” “Tại sao? Không công bằng!”
“Vậy em đã thấy Dương Thâm mặc đồng phục đi làm chưa? Cô nhóc, cố gắng thêm vài năm nữa, chờ em ngồi lên vị trí của anh là sẽ không ai ép em mặc đồng phục đi làm.”
Hạ Chí chu môi, lại hỏi: “Vậy xin hỏi Nguyễn tổng, kế hoạch du lịch năm nay sẽ bị hủy à?” “Du lịch?”.
“Dạ, công ty có quy định, mọi nhân viên làm việc tròn một năm ở công ty đều có thể được hưởng phúc lợi du lịch miễn phí của công ty
Hè năm ngoái, ngày đầu tiên em vào làm, có một nhóm đồng nghiệp đi Thanh Đảo du lịch, cách một tuần lại có một nhóm đi chơi, làm linh hồn bé nhỏ của em tổn thương rất sâu sắc đấy.”
“Ha ha ha ha, anh cũng không biết chuyện này
Anh đi hỏi Dương Thâm thử, cố gắng tranh thủ để thỏa mãn ước muốn nho nhỏ của em.”
“Ha ha, nểu Nguyễn tổng đã có lòng từ bi, vậy em có một ước muốn nữa, em muốn đi Tam Á.”
“Em đừng được đằng chân lân đằng đầu năm nay lợi nhuận của công ty không tốt.” “Em không nói là nhất định, em chỉ cầu nguyện mà thôi
Không phải có câu là phải có ước mơ, biết đâu sẽ thực hiện được, đúng không?”
Nguyễn Tấn bất đắc dĩ lắc đầu: “Vậy em cứ ước đi, nhóc con.” Nói đoạn, ông chủ bang hai bát lớn bì lạnh ướp cay đến: “Bì lạnh vừa cắt, nước tương mới pha nên hơi chậm một chút, đã để các cháu đợi lâu.” “Không sao không sao, món ngon không sợ phải chờ đâu ạ.” Hạ Chí cầm đũa, nóng lòng muốn thử, cô thật sự rất đói rồi
Ông chủ nói: “Người ở đây không thích ăn món này lắm, nên bình thường chú chuẩn bị rất ít, các cháu ăn thong thả.” Nguyễn Tấn hỏi: “Vậy chủ buôn bán ở đây được không?” “Bì lạnh bán không chạy, nhưng sủi cảo bán rất được sủi cảo thủ công này của chú chắc chắn ngon hơn sủi cảo đông lạnh ăn liền kia
Người già trẻ con trong tiểu khu này đều thích sủi cảo của quán chú.” Đang nói, bà chủ trong phòng bếp gọi ông: “Ôi chao vợ chú gọi, các cháu cứ ăn từ từ, chú đi xem thử”
Nhìn bóng lưng ông chủ vội vàng chạy vào phòng bếp, Hạ Chỉ đột nhiên cảm thấy rất cảm động
Hai vợ chồng xa quê hương tới đây kiếm tiền, nương tựa vào nhau, động viên lẫn nhau, mấy chục năm vẫn như ngày đầu, tình cảm như vậy mới thật sự là nâng đỡ trong lúc hoạn nạn
“Sao vậy? Không phải đói bụng à? Sao không ăn?” Hạ Chí nước mắt lưng tròng nói: “Thật hâm mộ ông chủ và bà chủ...” Nguyễn Tấn hiểu ý nghĩa của những giọt nước mắt của cô, anh nói: “Chúng ta cũng sẽ giống như hai cô chú
Mau ăn đi, đừng suy nghĩ nhiều.”
“Dạ.”