Quân Hôn Chớp Nhoáng

Cảnh cáo vụ đan đan


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Ban đêm, hai người ôm nhau cùng ngắm mặt trời lặn ngắm sao

Trong năm ngày này, bọn họ giống như một đôi sam, dính vào nhau từng giây từng phút

Người ta thường nói du lịch là dịp để có thể thấy rõ đối phương có phải là nửa kia lý tưởng của mình không

Qua chuyến nghỉ dưỡng này Hạ Chí càng chắc chắn, cô muốn cùng sống hết đời với người đàn ông này

Lần đầu yêu đương nhưng đã chắc chắn là anh

Không cần phải trải qua những mối tình khác, cũng không cần so sánh với những cuộc tình đã qua, Hạ Chí đã quyết định lựa chọn người đàn ông này

La San San và Hà Tử Tuấn trở về đoàn vào ngày cuối cùng,2cho nên La San San hoàn toàn không biết mấy ngày nay Hạ Chí cũng không về phòng

Cô hoàn toàn đắm chìm vào niềm vui sướng của tình yêu cuồng nhiệt, nên cũng không hề nhận ra vẻ mặt đầy sắc xuân của Hạ Chí.

“San San, mấy ngày nay Hà Tử Tuấn dẫn em đi đâu chơi vậy?”

La San San ở bên cạnh vừa nhớ lại vừa cười nói: “Chị Hạ Chí, vốn dĩ em tưởng Hà Tử Tuần là một người đàn ông chỉ có vẻ bề ngoài mà không có nội hàm, không ngờ anh ấy rất có lòng thành

Anh ấy dẫn em về quê gặp ba mẹ anh ấy.” “Ồ?” Hạ Chí kinh ngạc

“Hai người vừa đến với nhau đã về nhà gặp9ba mẹ à?”

“Vâng, quê anh ấy ở cửa biển

Anh ấy nói không dễ gì về nhà một chuyển, trong nhà cũng đang hối thúc

Nếu bọn em đã quyết định đến với nhau thì tiện đường về nhà gặp ba mẹ luôn

Chị Hạ Chỉ, mẹ của anh ấy còn tặng bao lì xì cho em, còn nói sau này giao con trai cho em, ha ha ha

Giống như là bác ấy muốn gả con trai đi vậy.”

Hạ Chí kinh ngạc hỏi: “Hai người không cần tìm hiểu sâu thêm về nhau một chút sao?” “Em và anh ấy cũng không phải mới quen, cũng hiểu rõ về nhau rồi, lúc mới vào công ty em không biết gì cả là anh ấy dạy em và động viên6em liên tục

Đôi khi tình yêu cũng cần một chút xúc động mà

Chị Hạ Chí, có khi chẳng mấy chốc bọn em sẽ kết hôn đấy.” “Nhanh vậy à?” Não của Hạ Chí gần như chết máy, người trẻ bây giờ đều xúc động như vậy à? Đây chính là việc hôn nhân rất quan trọng đấy

“Em đã gặp ba mẹ của anh ấy, lần này sau khi về em cũng sẽ dẫn anh ấy đến gặp ba mẹ em, sau đó thì..

ha ha ha, cứ theo tự nhiên thôi.” La San San hé miệng cười, trên mặt lộ vẻ thẹn thùng hiếm thấy

Hạ Chỉ hoàn toàn câm nín, chỉ biết chúc phúc

Không ngờ trong chuyến đi Tam Á lần này, người thu hoạch được nhiều0nhất chính là Hà Tử Tuấn và La San San

“Chị Hạ Chí, chị giúp em giữ bí mật chuyện em và Hà Tử Tuấn về nhà nhé

Quay về công ty bọn em sẽ tìm cơ hội công khai

Nhưng em không muốn để cho mọi người biết chuyện này, em sợ mấy chị trong công ty nói xấu em.” “Ừ, yên tâm đi, chúng ta chơi cùng nhau, ngày nào cũng ở trong khách sạn.”

“Chị Hạ Chí, chị tốt quá.” Hạ Chí nhắc nhở: “Mau dọn dẹp một chút đi, hai giờ tập hợp đi ra sân bay rồi

Chắc là phải đến buổi tối mới tới nơi.” “Vâng.” Trên máy bay quay về, Hạ Chí và San San ngồi cạnh nhau

Rất nhiều đồng nghiệp đều đang ngủ,7bao gồm cả San San

Du lịch cũng là một việc mệt mỏi, nhưng làm sao Hạ Chí cũng không ngủ được

San San vừa đồng ý thành một cặp với Hà Tử Tuấn, Hà Tử Tuấn đã dẫn cô ấy về gặp ba mẹ

Còn Nguyễn Tấn lại tránh né vấn đề này hết lần này đến lần khác

Đương nhiên, cô thấu hiểu cho hoàn cảnh của anh, cũng tin rằng anh sẽ giải quyết thỏa đáng

Nhưng hai chuyện này đụng vào nhau, trong lòng cô khó tránh khỏi mất mát

Chờ một thời gian nữa đi, nghe lời anh

Anh nói Tết năm nay, chờ sức khỏe của ba anh tốt hơn, anh sẽ dẫn cô về nhà gặp ba mẹ

Cô yên lặng mong chờ, cũng tin tưởng chắc chắn

Trong cabin máy bay rất yên tĩnh, một tiếp viên hàng không lặng lẽ đi đến bên cạnh chỗ ngồi của cô, vỗ nhẹ vai của cô, nói nhỏ: “Xin hỏi có phải cô Hạ Chí không?”

“Đúng, là tôi.”

“Đây là thứ anh Nguyễn ở khoang thương gia nhờ tôi đưa cho chị, anh ấy nói là công việc cuối tuần anh ấy giao, chị nhất định phải xem.” Tiếp viên hàng không nhẹ nhàng nói, vì anh Nguyễn đã cố ý dặn dò cô phải khẽ khàng

“Được rồi, cảm ơn.” Hạ Chí nhận sổ ghi chép công việc từ tay tiếp viên hàng không, ở giữa cuốn sổ có kẹp một cây bút, giống như còn có gì đó kèm theo

Cô thầm nghĩ bụng, đang giở trò quỷ gì đây? Giao việc thì về đến nơi rồi nói với cô là được mà.

Tiếp viên hàng không đi khỏi, San San bên cạnh vẫn nhắm mắt ngủ như cũ, cô lặng lẽ mở sổ ghi chép ra và ngạc nhiên phát hiện, trong số có kẹp một thanh sô cô la, trang giấy đó còn có chữ viết của anh, anh nói: “Bữa ăn còn dư trên máy bay, giúp anh giải quyết hết.”

Hạ Chỉ thật sự dở khóc dở cười, hàng chữ này thật sự là làm mất hứng quá, nhưng cũng rất phù hợp với hình tượng lạnh lùng của anh.

Chuyến du lịch kết thúc là đi làm bình thường, Vu Đan Đan vừa đến đã hỏi thăm chuyện bạn gái Nguyễn Tấn từ các đồng nghiệp, nhưng không ai biết

Ngược lại chỉ làm chuyện Nguyễn Tấn có bạn gái tăng thêm một chứng cứ xác thực mà thôi, “San San, không phải chị cũng đánh lẻ đi chơi sao, thật sự không gặp Nguyễn tổng à?” La San San nói: “Chị và chị Hạ Chí đi cùng nhau, bọn chị thật sự không nhìn thấy

Chị Hạ Chí, đúng không ạ?” Hạ Chỉ chỉ gật đầu

Một hôm xế chiều, Nguyễn Tân gọi Vu Đan Đan vào phòng làm việc

Đối với việc gần đây cô ta tìm hiểu chuyện riêng của anh ở khắp nơi, anh bực mình vô cùng

“Vu Đan Đan, cô đến đây để làm việc, đáng lẽ là nên đặt mối quan tâm lên công việc, chứ không phải lên chuyện cá nhân của tôi

Liên quan đến chuyện riêng của tôi, tôi nghĩ mình không nhất thiết phải báo cáo lại với cô chứ nhỉ?” Nguyễn Tấn đi thẳng vào vấn đề khiển Vu Đan Đan hơi sợ

Chọc anh giận cũng không hay ho gì cho cô ta nên cô ta cúi
đầu, sợ hãi nói: “Nguyễn tổng..

Xin lỗi, nhưng mà em..

em không kiểm soát nổi tình cảm của mình

Em thích anh, rất thích anh

Anh cho em một cơ hội được không?” “Cơ hội?” Nguyễn Tấn cảm thấy buồn cười, càng thấy cô ta ngây thơ: “Cái gì là cho cơ hội? Cái gì là không cho cơ hội? Tôi đã nói rõ ràng với cô là tôi không thể nào thích cô

Cô không thể tự trọng một chút được à?” “Em chỉ hi vọng anh có thể chú ý đến em một chút, em không phải người dễ dàng bỏ cuộc.”

“Đúng vậy, rất nhiều hành động của cô đã thành công khiến tôi chú ý đến cô rồi đấy

Nhưng tôi muốn nhấn mạnh, tôi chú ý đến cô không phải là trong lòng tôi có ấn tượng tốt với cô, mà là càng thấy cô phiền phức hơn

Ai cũng không mong muốn việc riêng tư của mình bị người khác nhìn trộm, tôi cũng giống như vậy

Cô đừng làm những việc vô dụng này nữa có được không?” Vu Đan Đan lắc đầu, mím môi không nói lời nào

Nguyễn Tấn nói tiếp: “Hành động của cô không gọi là dễ dàng bỏ cuộc, mà gọi là lì lợm la liếm

Cô gái trẻ à, tỉnh lại đi! Thích một người có thể đặt ở trong lòng, chứ không phải đem lại phiền phức cho anh ta, hiểu không? Quả thật tôi không thể ngăn cản việc cô thích ai

Nhưng nếu những lời nói của cô ảnh hưởng đến tôi, tôi chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô đâu

Nếu cô còn tiếp tục như thế, vậy thì công ty cũng sẽ không chứa chấp nỗi cô nữa.”

“Anh muốn sa thải em?” Vu Đan Đan lộ vẻ mặt không thể tin: “Em do Dương tổng đưa vào đây.”

“Ha, cô cảm thấy Dương tổng sẽ nể mặt cô, hay là nể mặt tôi?”

“Đây là lần cuối tôi cảnh cáo cô

Nếu như cô muốn làm việc thì hãy yên ổn mà làm việc, nếu cô tiếp tục tìm hiểu đời tư và làm phiền gây ảnh hưởng đến tôi, vậy thì, xin mời đi cho

Cô tự lo thân mình đi.”

Trong lòng Vu Đan Đan rất khó chịu, nước mắt âng ấc ở hốc mắt.

“Ra ngoài đi.” Nguyễn Tấn nghiêm túc ra lệnh.

Vu Đan Đan vừa khóc vừa đi xuống từ phòng làm việc lâu hai, mọi người đều nhìn thấy

Cô ta vừa đi ra đã trốn biệt vào nhà vệ sinh nữ, đóng cửa một mình không chịu ra, cũng không cho người khác đi vào.

Lý Hiểu Mai cười trên nỗi đau của người khác: “Tám phần là bị Nguyễn tổng từ chối bằng lời lẽ nghiêm khắc

Tôi nói rồi, Nguyễn tổng chắc chắn sẽ không thích hành động của cô ta

Thích Nguyễn tổng thì thôi đi, ai cũng giống cổ ta, Nguyễn tổng có còn sống được nữa không?! San San, em nói xem?”

La San San giật nảy mình, rất rõ ràng là Lý Hiểu Mai đang cố tình hỏi cô, bởi vì trước đây cô cũng từng thầm mến Nguyễn tổng, thậm chí tự mình đa tình cho rằng Nguyễn tổng cũng thích mình, còn đắc chí một thời gian

Có điều bây giờ La San San không hề để ý lời trêu chọc của Lý Hiểu Mai chút nào, ngược lại cười nói: “Đúng vậy đúng vậy, chuyện như thế này cứ tự nghĩ thông suốt là tốt rồi

Nguyễn tổng chỉ có một

Có điều chị Hiểu Mai cũng không có cơ hội, Nguyên tổng đã có bạn gái sắp cưới rồi còn gì.”

“...” Lý Hiểu Mai bị phản dame, trợn trừng mắt lườm cô rồi cũng không tiếp tục tranh cãi nữa.

Các đồng nghiệp đều đang khe khẽ xì xào, bàn luận về chuyện của Vu Đan Đan

Còn Hạ Chí lẳng lặng ngồi ở vị trí của mình, cúi đầu xuống thật thấp, sợ bị phát hiện ra điều gì

Cô không phải là người biết nói dối

Việc điên cuồng nhất cô từng làm chính là chuyện cô bí mật yêu đương với Nguyễn Tấn

Cô cảm thấy nếu có một ngày cô và Nguyễn Tấn công khai chuyện yêu nhau, cô sẽ không ở đây nổi nữa, bởi vì cô không có cách nào đối mặt với mọi người

Trong cuộc tình bí mật này, những niềm vui thầm kín lúc ban đầu dần dần biến thành một gánh nặng

[Thời tiết nóng thể này, buổi tối ăn mì lạnh nhé? Anh xuống bếp.] Nguyễn Tân gửi tin nhắn tới

Hạ Chí mỉm cười, trả lời anh: Anh biết làm à?] [Nếu không làm thì mãi mãi cũng sẽ không biết làm

Thấy bình thường em nấu ăn rất có cảm giác thành tựu, anh cũng muốn học thử xem sao

Hôm nay về nhà, anh làm, em giám sát.] [Được.) Tan tầm, hai người vẫn lần lượt rời khỏi công ty như cũ, rồi tụ tập ở gara tầng hầm, sau đó cùng nhau về nhà

Sau khi từ Tam Á trở về, bọn họ đã ở trong trạng thái nửa sống chung.

So sánh với căn hộ khách sạn, Nguyễn Tấn càng thích căn hộ nhỏ của Hạ Chí hơn, mặc dù không lớn nhưng giống nhà hơn

Anh nghĩ sẽ dứt khoát mua căn hộ này, cũng coi như là cho Hạ Chỉ một nơi ở ổn định

Bọn họ mua nguyên liệu nấu mì lạnh ở siêu thị gần nhà, Nguyễn Tân đeo tạp dề giống như người mẫu, loanh quanh trong phòng bếp

Anh đặt iPad ở trên bàn, làm theo từng bước

“Cần em giúp một tay không?” Hạ Chí hỏi

“Tạm thời không cần, các bước ở đây rất rõ ràng, em đi xem tivi đi.” “Vậy em mặc kệ đấy?” “Ừ, em chỉ cần ăn là được

Đến lúc đó cho chút ý kiến để lần sau anh sẽ cải thiện tốt hơn.” Hạ Chỉ dựa vào khung cửa, mỉm cười nhìn bóng lưng bận rộn của anh, thật sự muốn đến cho anh một cái ôm

Cô nghĩ sao làm vậy

“Hử? Sao thế?” Nguyễn Tấn hơi khựng lại, sau đó cười bất đắc dĩ: “Ra ngoài ngồi đi, nếu không mì lạnh không làm được đầu, anh sẽ làm em trước đấy.”

“..

Lưu manh.”

Nguyễn Tấn quay đầu muốn hôn cô: “Em xem anh có lưu manh hay không?” Hạ Chỉ cười chạy đi, ngoan ngoãn quay lại phòng khách.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện