*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Đường Tư Điềm kinh ngạc há miệng, hơi khó tưởng tượng nổi: “Hạ Chị ơi Hạ Chí, cậu giỏi đấy, chơi trò yêu ngầm lâu thể luôn à? Cậu có xem tớ là bạn không đây? Hèn gì tớ giới thiệu người đàn ông tốt như Chu Hạo Lâm cho cậu mà cậu không coi vào mắt.”
Hạ Chí khổ sở không biết nên nói gì.
Đường Tư Điềm an ủi: “Được rồi, được rồi, tớ đùa thôi
Hai người giấu giếm chắc chắn là có nỗi khổ trong lòng
Thật ra câu nói cậu quen Nguyễn tổng thì tớ cũng không ngạc nhiên chút nào, thật đó
Bình thường lúc làm việc thấy hai người ăn ý nhau tuyệt đối, hơn nữa ánh mắt của Nguyễn tổng nhìn cậu không bình thường là tớ đã nghi lâu rồi.”
“Ban đầu bọn tớ không cố tình giấu
Tớ chỉ cảm thấy nếu công khai tình cảm thì tớ2sẽ thành cái định trong mắt và cái gai trong thịt của nhiều người, tớ sợ người khác nói công việc của tớ đều dựa vào anh ấy nên mới giấu
Sau đó, hình như Vu Đan Đan nhìn ra gì đó, dùng đủ mọi cách hỏi tớ
Cũng bởi vì giận nên tớ không muốn bị cô ta vạch trần, cho nên mới phủ nhận
Tư Điềm, thật ra có nhiều lần tớ muốn nói cho cậu biết, nhưng lại không nói ra thành lời được, lâu dần tớ lại càng không thốt ra khỏi miệng được, sợ cậu trách tớ.”
Đường Tư Điềm nói đúng sự thật: “Nói những điều này cũng vô dụng
Cậu nói thật cho tớ biết, hai người xảy ra vấn đề gì à?”
Hạ Chí lau nước mắt gật đầu
“Hai người phát triển đến bước nào rồi?” Đường Tư Điểm hỏi
Hạ Chí có chút ngại ngùng, cúi đầu nói: “Cái9gì nên phát triển đểu phát triển hết rồi, ngoại trừ mấy hôm nay thì bọn tớ luôn ở cạnh nhau.”
“Vậy sao đột nhiên lại như hôm nay? Cãi nhau à?”
Nói tới đây, Hạ Chỉ đau lòng vô cùng và không kìm được ào ào rơi nước mắt: “Tối hôm anh ấy đưa Vu Đan Đan đi xã giao với Trịnh tổng, đến khuya vẫn chưa về
Tớ lo lắng gọi điện thoại di động thì Vu Đan Đan nghe, còn bảo anh ấy toilet, giọng điệu rất mờ ám.”
“Cậu nghi ngờ Nguyễn tổng và Vu Đan Đan ngoại tình? Nguyên tổng nói gì?” “Khuya lắm anh ấy mới về, tớ không cho anh ấy vào nhà cũng không nghe giải thích
Tớ sợ nghe được chuyện mình không chấp nhận nổi
Tư Điểm, tớ không thể chấp nhận được anh ấy xảy ra quan hệ với người phụ nữ khác dù là chuyện6ấy xảy ra khi đang say.”
Người trong cuộc mơ hồ, người bên ngoài lại thấy rõ, Đường Tư Điểm đứng ở lập trường chính giữa, lấy góc độ của người ở giữa nói: “Tớ thấy chưa chắc
Mấy hôm nay Vu Đan Đan hay chạy tới phòng Nguyễn tổng nhưng tớ thấy anh ấy rất khó chịu với cô ta, nếu hai người họ thật sự có việc gì thì chắc chắn sẽ không như thế
Hạ Chí, cậu không thể trốn tránh mấy chuyện như thế này được, sẽ gây ra hiểu lầm.”
“Thế tớ phải làm sao?”
“Cậu nên nói thẳng với anh ấy chứ đừng tự đoán mò
Nếu hai người họ không có gì, cậu hiểu lầm anh ấy như thế thì anh ấy giận cũng phải
Nếu hai người họ có gì thì kết cục xấu nhất cũng chỉ là như bây giờ, không phải sao?”
Hạ Chí nghe Đường Tự Điểm phân0tích xong thì thấy có lý, so với việc giận dỗi chiến tranh lạnh còn không bằng nói thẳng ra
Thật ra, bình tĩnh mấy ngày nay, cô đã dần dần bình phục, chỉ là bị Nguyễn Tấn dạy dỗ trước mặt bao người làm cô mất mặt thôi
Đường Tư Điềm biết cô nghĩ gì nên nói: “Bây giờ nổi nóng Nguyễn tổng đang giận, cậu đã từng thấy anh ấy tức giận như vậy bao giờ chưa? Đợi anh ấy bớt giận hoặc đợi sau khi tan làm, cậu tìm cơ hội nói chuyện với anh ấy đang hoàng, biết chưa?” Hạ Chí gật đầu: “Ừm.” “Được rồi, đi toilet rửa mặt đi
Nếu tới thì làm việc cho tốt vào
Chuyện hai người thì chỉ hai người giải quyết, tớ sẽ không nói
Trong công ty nhiều lời đàm tiếu, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.” “Cảm ơn cậu, Tư Điểm.”7“Là bạn bè thì không cần nói cảm ơn
Đi thôi, tớ còn nhiều chuyện phải làm.” Sau khi ra khỏi phòng họp, Hạ Chí về chỗ ngồi
Vụ Đan Đan tuyệt đối sẽ không buông tha cơ hội như vậy, tới “quan tâm” cô mấy lần nhưng lại bị thái độ lạnh nhạt của cô từ chối
“Chị Hạ Chí, đừng hẹp hòi như vậy được không? Nếu không trưa nay em mời chị ăn cơm?” Hạ Chỉ vội làm việc của mình, không nói gì, cô không muốn để ý đến cô ta.
Vu Đan Đan mếu máo, mấy lần mặt nóng dán mông lạnh làm cô ta lộ ra gương mặt thật, kiêu ngạo nói: “Hừ, còn tưởng tôi để ý cô chắc, biết người ta có vị hôn thê còn mặt dày đến chơi trò mập mờ
Hừ, cô còn nham hiểm hơn tôi, ít nhất tôi còn dám thừa nhận, mà cô luôn ở sau lưng chơi ngầm, đây mới gọi là không biết xấu hổ!”
Hạ Chỉ tức giận trừng mắt với cô ta, lời nói này đâm thẳng vào tim cô, rốt cuộc là một mình Vu Đan Đan nghĩ như vậy hay mọi người đều nghĩ như thế? Nhưng mà cô nhịn, người ngoài hiểu lầm thì cũng chẳng liên quan đến cô
Hạ Chí không để ý đến cô ta, cô ta cũng thôi
Vu Đan Đan đắc ý về chỗ, không tự chuốc nhục nữa
Lý Hiểu Mai đi xuống từ lầu hai, miệng oán trách: Mấy hôm nay Nguyễn tổng ăn thuốc nổ hay sao mà hôm nào cũng mắng
người thế?”
Trần Lệ: “Sao thế? Lại bị mắng à?” Lý Hiểu Mai: “Còn gì nữa, tôi chỉ đánh nhầm một chữ, cũng không phải chuyện quan trọng gì? Trần Lệ: “Hôm qua tôi viết sai một chút cũng bị mắng, chắc mấy hôm nay là kỳ sinh lý của Nguyễn tổng” Hai người khe khẽ bàn tán một hồi rồi cười rinh rích
Hạ Chỉ nghĩ thầm, chắc mấy hôm nay tâm trạng của anh cũng không tốt
Giờ cơm trưa, các đồng nghiệp đều đi xuống ăn cơm, cô muốn tìm cơ hội gặp Nguyễn Tân nhưng chờ mãi không thấy anh xuống lầu
Cô đang định đi lên, vừa mới đứng dậy thì đã thấy Vu Đan Đan chạy lại, trong tay cầm hai hộp cơm.
“Chị Hạ Chí còn chưa đi ăn à?” Vu Đan Đan không dừng chân, đắc ý nhìn cô: “Em đi đưa cơm cho Nguyễn tổng, chị có muốn ăn chung không? Em ăn ít, có thể chia cho chị một ít.”
Rõ ràng là Vu Đan Đan cố ý khiêu khích, Hạ Chi tức giận đáp: “Cảm ơn, không cần.”
Vu Đan Đan cười nói: “Ừ, có em ăn cơm với Nguyễn tổng rồi, chị cũng đừng xen vào.” Nói xong xách cơm hộp lên lầu hai.
Hạ Chỉ không nói gì, nếu chuyện đó là hiểu lầm thì anh cũng có sai, ai bảo anh không biết từ chối! Sau đó Vụ Đan Đan đi xuống, hộp cơm đã trống không, biểu cảm trên mặt càng thêm đắc ý
Hạ Chí bực bội thật sự!
Buổi chiều cô đang làm việc thì nhận được điện thoại của Nguyễn Tấn: “Lên đây một lát.”
Không đợi Hạ chí trả lời, anh cúp máy ngay, anh đang dùng thân phận cấp trên để ra lệnh cho cô
Hạ Chí sắp xếp lại tâm trạng, tự nhủ, phải đi gặp, không thể trốn tránh nữa.
Sau đó cô lên lầu hai như bình thường.
Cô mở cửa vào phòng làm việc ở lầu hai, Nguyễn Tấn không ngẩng đầu mà nói: “Đi vào không gõ cửa, cô bỏ việc ba ngày rồi quên luôn cả phép lịch sự cơ bản này à?”
Hạ Chỉ sửng sốt một lát, bước lùi hai bước, gõ cửa hai tiếng
Lúc này Nguyễn Tấn mới nói: “Vào đi.”
Hạ Chỉ đi vào, Nguyễn Tấn ném cho cô một chổng tài liệu và nói: “Ba bộ hồ sơ bên trên cần dùng vào sáng ngày mai, giao cho anh trước khi tan làm
Hai bộ bên dưới là bản kế hoạch, em nhanh chóng tìm hiểu đi.”
Nói xong Nguyễn Tấn lại bổ sung: “Chuyện em xin nghỉ làm theo quy trình, bổ sung giấy xin phép nghỉ
Lần sau nếu còn lặp lại, anh sẽ không bảo vệ cho em được đâu.” Hạ Chí uất ức: “Biết rồi ạ, Nguyễn tổng.” Cô cố ý nói với giọng điệu cứng rắn, nói xong ôm tài liệu bỏ đi
Nguyễn Tân nhìn theo bóng lưng của cô, thẩm thở dài, quá trẻ con rồi
Hạ Chỉ bận rộn suốt cả buổi chiều, công việc vẫn phải làm, cô không muốn mang tiếng gì cả
Buổi chiều Nguyễn Tấn đưa Vu Đan Đan ra ngoài một chuyến, lúc về đã gần đến giờ tan tầm
Trong tay Vu Đan Đan có thêm một chiếc túi hàng hiệu, cô ta cố ý mang túi đảo tới đảo lui trước mặt Hạ Chí, khiêu khích: “Là Nguyễn tổng tặng em đó.”
Hạ Chí liếc cô ta rồi vẫn không để ý tới cô ta như cũ.
Buổi tối, Nguyễn Tấn vẫn tăng ca, mấy hôm nay ngày nào anh cũng tăng ca đến khuya
Nguyễn Tấn không đi, Hạ Chí cũng biết điều ở lại tăng ca, cô không muốn dây dưa nữa, nếu quyết định giáp mặt nói rõ ràng thì tối nay phải tìm cơ hội nói chuyện đàng hoàng
Hạ Chí ở lại tăng ca, Vu Đan Đan cũng thể
Vừa tới giờ cơm, cô ta đã gọi cơm hộp, là phần ăn tình nhân hai người
“Nguyễn tổng bận thật, bận cái là quên việc ăn uống
Chị Hạ Chí, thích người ta thì phải cố gắng nhé, nếu không người ta sẽ là của em đó.” Hạ Chí xem cô ta như không khí, cô ta lại nói: “Bây giờ chúng ta vẫn cạnh tranh công bằng, đợi khi em chiếm được anh ấy thì em sẽ không cho phép chị tiếp tục xuất hiện trước mặt anh ấy đâu.” “Cô...” Hạ Chỉ trừng mắt cảnh cáo cô ta
“Ối chà, cuối cùng cũng để ý tới em rồi à? Đừng nhìn em như thế chứ, em sợ
Hì hì hì, chị Hạ Chí, thích một người thì thẳng thắn một chút
Chị rụt rè như vậy là duyên phận sẽ trốn mất đó
Được rồi không nói nữa, Nguyễn tổng chắc đói rồi, em phải mang lên cho anh ấy, bò bít tết đặc biệt, phần ăn tình nhân đó, đừng quấy rầy bọn em nha.”
Hạ Chí giận quá mà, cô đột nhiên cảm thấy mất hết sức lực với thực tế
Nguyễn Tấn là người đàn ông luôn được người khác chú ý như vậy, có lẽ sẽ khó mà một lòng được, cho dù anh không có lòng dạ đó nhưng những phụ nữ khác sẽ có
Sao anh có thể chịu được sử dụ dỗ của người ta cho không đưa tới cửa?
Chuyện này không thể trách được anh, nhưng cho dù lý do của anh là gì thì cô cũng không chấp nhận được sự phản bội như vậy, sống hay chết thì hôm nay phải làm rõ!