*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Ừ, trở về sớm nhé.”
“Vâng.”
Chào xong, Nguyễn Tấn ra ngoài
Trong lòng phiền muộn nên làm gì cũng không có hứng
Anh vừa lái xe đi đến chỗ hẹn với Giang Hạo vừa nghĩ tới Hạ Chí
Ba ngày không gặp rồi, thật là nhớ!
Dựa vào định vị mà Giang Hạo gửi tới, Nguyễn Tấn lái xe vào một con hẻm nhỏ, cuối hẻm có một quán cà phê, bên ngoài trang trí kiểu cổ nhìn rất độc đáo, phong cách tiểu tư sản
Nguyễn Tấn xuống xe, nhìn quán cà phê và không khỏi cười nhẹ
A Hạo cũng biết hưởng thụ từ lúc nào thể: Ánh nắng mặt trời sau trưa chiếu thẳng vào cửa quán cà phê, ấm áp như mùa xuân
Bốn chữ “Gác nhỏ trong gió” được ánh nắng mặt trời chiếu rọi rực rỡ, lấp lánh
Biển hiệu được hoa2tươi bao quanh, là hoa tươi chứ không phải hoa khô, không phô trương, không thô tục, ngược lại lại tạo ra một không khí yên tĩnh
Nguyễn Tấn vừa gọi điện thoại vừa đi vào: “Alo, A Hạo, tôi đến rồi, cậu ở đâu?”
Đẩy cửa quán cà phê ra, bên trong đều được trang trí theo phong cách Địa Trung Hải: những chiếc đèn chùm lớn kiểu châu u, tường đá độc đáo, bên cửa sổ còn có một chiếc dương cầm hình tam giác, phong cách nháy mắt tăng lên một bậc.
Bỗng nhiên, một mùi hương trầm thấm đượm xông vào mũi
Mới đầu thì giống như mùi hoa quế, ngửi thêm một lúc nữa lại thấy giống như mùi hoa đinh hương, rất đặc biệt
Quán cà phê này mới sửa sang lại, mơ hồ còn có mùi sơn,9nhưng mùi thơm đặc biệt kia vừa vặn có thể che giấu mùi sơn
Nguyễn Tấn rất hài lòng về việc lựa chọn địa điểm này của Giang Hạo: “Tầng hai? Rồi, tôi tới rồi.” Gặp bà chủ quán trước quầy lễ tân, Nguyễn Tận thấy rất quen mắt: “Ồ, cô có phải là..
gì gì ấy nhỉ? Cô là...” A Nặc nhoẻn cười nhắc lại: “Tôi là bạn học thời đại học của Tâm Duy.” Nguyễn Tấn bỗng nhớ ra: “A đúng rồi, tên Á Nặc có phải không?”
“Đúng, đúng, tôi là Lưu Kim Nặc, mọi người gọi tôi là A Nặc.” “Xin chào, xin chào, hóa ra tiệm cà phê này là cô mở ả?” Nguyễn Tấn nhìn ngắm cách trang trí bốn phía, gật gù nói: “Ừ, tuyệt, đúng là một nơi rất được.” A Nặc khiêm tốn6nói: “Đều là Giang Hạo giúp một tay
Nếu không có anh ấy, chỉ bằng một mình tôi thì không mở được
À, đúng rồi, anh ấy chờ anh trên gác mái.” “Được, cảm ơn.” Nguyễn Tấn cất bước đi nhanh lên tầng hai
Giang Hạo đang ngồi trên ghế sofa ở gác mái, gác chân nhàn nhã uống cà phê
“Hey, tính tình cậu thay đổi rồi
Cái gì đã khiến người bận rộn như cậu có thể tĩnh tâm ở đây uống cà phê thế?” Giang Hạo quay đầu, cười nhẹ: “Xem cậu nói kìa, vậy tôi không thể uống cà phê à?” Hai anh em lâu ngày không gặp đập tay với nhau
Nguyễn Tấn ngồi xuống ghế sofa đối diện Giang Hạo: “Phục vụ, cho tôi một ly Lam Sơn, cảm ơn.” Cà phê được mang lên rất nhanh, lúc này0trong quán cũng không đông khách nên rất yên tĩnh
Nguyễn Tấn hỏi: “Tâm Duy đi rồi, cậu lại giúp đỡ cả bạn học của Tâm Duy, không dễ dàng nhỉ?” “Chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì mà thôi, tôi hy vọng có thể làm chút gì cho Tâm Duy.” “Lâu như vậy mà vẫn không có tin tức của cô ấy à?”
Nói đến chỗ đau, Giang Hạo nhấp một ngụm cà phê, cười lấp liếm, anh nói: “Đại khái là đã biết vị trí, cô ấy ở Giang Nam
Nhưng Thủ trưởng Cận không cho phép tôi đi tìm người, bởi vì bây giờ chính là thời điểm mấu chốt của vụ án kia.”
Nguyễn Tấn hiểu rõ nên không hỏi sâu nữa.
“Cậu thì sao? Nói chuyện với ba cậu thế nào rồi?”
Nguyễn Tấn cười khổ: “Không có cách7nào nói chuyện được, sáng hôm nay vợ chồng Bí thư Thẩm đến nhà tôi xin lỗi, đã rất nể mặt ba tôi rồi
Ba tôi đã có bậc thang này thì sẽ càng không bỏ qua cho tôi
Tôi muốn tìm Thẩm Giai Dĩnh nói chuyện, cậu có cách liên lạc với cô ta không?”
Giang Hạo nhún vai: “Không có.”
“Không sao, tôi hỏi mẹ tôi cũng được.” “Nếu như Thẩm Giai Dĩnh không muốn chống đối thì sao?” Nguyễn Tấn im lặng, nếu như Thẩm Giai Dĩnh không muốn chống đối thì anh cũng hết cách.
Thật ra Giang Hạo rất hiểu tâm trạng của Nguyễn Tấn lúc này
Ba anh bị thương nên về hưu sớm, rút lui rồi rồi sẽ không nắm quyền nữa, cho nên anh còn có thể chống đối được
Nhưng Nguyễn Tấn không giống vậy
Bộ trưởng Nguyễn vẫn còn tại chức, quyền cao chức trọng, với năng lực trước mắt của Nguyễn Tấn thì vẫn chưa thể tách khỏi gia đình được, nếu tách ra, Nguyễn Tấn sẽ mất tất cả
“Cậu định làm thế nào?” Nguyễn Tấn lắc đầu: “Nếu cô ta không muốn chống đối, tôi cũng không biết nên làm gì, đi bước nào tỉnh bước đó vậy.”
“Cô gái kia biết không?” “Không dám nói cho cô ấy biết.”
“Ừ, trước khi không xác định được thì đừng nói với cô ấy, đỡ cho cô ấy phải chịu áp lực quá lớn
Tân, thật ra thì tôi muốn nói, nếu như cậu không có cách nào giải quyết cảnh khó khăn trước mắt, lại không chắc bảo vệ được cô ấy, không bằng chia tay đi
Đừng giống như tôi, hại người hại mình, cuối cùng còn làm cho Tâm Duy phải rời xa quê hương để mà trốn tránh.”.
Nguyễn Tấn hiểu, mặc dù đau lòng, nhưng anh cũng biết đạo lý trong đó
Ngồi một lát, điện thoại di động của Giang Hạo reo, anh hơi nhíu mày và nói: “Tân, lần sau trò chuyện tiếp, tôi phải đi đây.” “Haiz, được, cậu đi làm việc của cậu đi.” Giang Hạo đi vội vã, chỉ để lại một mình Nguyễn Tấn, bóng lưng anh hơi hiu quạnh
Mặt trời từ từ chiều xiên xuống, ánh mặt trời xuyên qua tấm che nắng chiếu vào mắt anh
Anh đứng lên và cũng rời đi
Muốn tìm Thẩm Giai Dĩnh đối với Nguyễn Tấn mà nói không phải việc khó
Sau khi anh hỏi Trịnh Ngọc Thục, bà nói luôn cách liên lạc cho anh.
Buổi tối, trong phòng, anh gọi theo số mà mẹ đã cho
“Alo, xin hỏi ai vậy?” “Thẩm Giai Dinh phải không?” “Vâng, xin hỏi ai vậy?”
“Tôi là Nguyễn Tấn.”
Bên đầu kia điện thoại yên lặng một lúc, sau đó Thẩm Giai Dĩnh bình tĩnh hỏi: “Anh tìm tôi có chuyện gì?”
Nguyễn Tấn nói
thẳng thừng: “Ngày mai cô có rảnh không? Có thể gặp mặt nói chuyện một chút không?” Ai ngờ Thẩm Giai Dĩnh còn thẳng thừng hơn cả anh, nói thẳng vào vấn đề: “Anh muốn nói về chuyện hai chúng ta kết hôn chứ gì? Nguyễn Tân, tôi chỉ muốn nói, tôi không muốn chơi trò chống đối
Tôi chỉ là một cô gái yếu đuối, tôi không thắng được ba tôi, muốn chống đối thì tự anh chống đối đi.” “.” Nguyễn Tân mất tiếng, anh không nghe lầm, Thẩm Giai Dinh dùng hẳn từ “kết hôn”, hơn nữa cô ta còn nói cô ta không muốn chống đối
“Anh còn chuyện gì không?” “Tôi..
không còn” Nguyễn Tấn hờ hững nói
“Ừ, không còn chuyện khác thì tôi cúp máy đây.” Thẩm Giai Dĩnh rất bình tĩnh, thậm chí hơi lạnh nhạt, giống như một người đã xem nhẹ cuộc đời, điềm tĩnh chẳng buồn tranh đua
“Ừ.” Nguyễn Tấn lặng lẽ cúp điện thoại, trái tim anh rối như tơ vò
Chỉ còn cách năm mới không bao lâu nữa, những việc anh có thể làm rất có hạn, làm thế nào đây?
***
Kỳ nghỉ lễ Quốc khánh sắp kết thúc, Nguyễn Tấn trở về Hàng Châu trước một ngày, cuối cùng anh cũng chỉ có thể mượn công việc làm cô tiếp tục kéo dài, kéo được ngày nào hay ngày đó
Hạ Chỉ vẫn chưa trở lại, anh gọi người vệ sinh, quét dọn sạch sẽ nhà họ từ trong ra ngoài, thậm chí cả chăn đệm cũng thay mới.
Anh đến trung tâm thương mại mua một bộ máy chiếu gia đình
Hạ Chỉ thích xem phim, nhưng TV ở nhà không đủ lớn, anh dứt khoát đổi cho cô một cái màn hình cong
Giống như để đền bù gì đó, bây giờ anh chỉ muốn đem những món đồ tốt nhất cho cô
Buổi tối, Hạ Chí gọi điện thoại tới, anh vừa ăn bì lạnh đóng hộp vừa nói chuyện điện thoại: “Cưng à, lúc nào em trở lại? Anh ở nhà một mình rất cô đơn.” “Sáng mai ạ, anh tới đón em nhé?”
“Nhất định rồi.” “Ha ha, ba em đang nấu thịt bò, còn có cả vịt sốt tương, mẹ em đều gói kĩ cho em rồi, đủ cho chúng ta ăn rất lâu đấy.” “Anh đúng là có lộc ăn
Đúng rồi, em xem mắt thế nào? Sao lại gửi cho anh một tin nhắn kì quặc như vậy, đang cảnh báo anh điều gì hả?” “Đúng thế, cảnh cáo anh phải đối tốt với em gấp đôi
Nếu không em sẽ chạy theo người khác đấy
Anh biết không, thầy giáo dạy cấp hai hôm nay đó, anh ta nói khi còn bé đã từng gặp em, hơn nữa còn có ấn tượng rất sâu sắc
Điều kiện của anh ta rất tốt, mẹ em và dì út đều thích anh ta.”
Nguyễn Tấn nói chua làm: “Không được, em đã có người rồi, em có nói với anh ta không?”
“Nói chứ, dĩ nhiên em có nói
Mẹ em với dì út vừa đi khỏi là em lập tức xin lỗi anh ta
Anh ta rất rộng lượng, còn chúc phúc chúng ta
Ngay cả số điện thoại bọn em cũng không lưu.”
“Ừ, thế thì ngoan
Tiểu Chí, anh rất nhớ em.”
“Em cũng vậy, còn một buổi tối nữa, ngày mai là được gặp rồi.”
“Sống một ngày bằng một năm.”
“Ôi ôi ôi, không nói nữa, thơm quá, em phải xuống dưới lầu xem ba em nấu thịt bò đây, em nếm trước thay anh nhé.”
“Ừ, phải nhớ anh đấy, bye bye”
“Bye bye.”
Nói chuyện điện thoại xong, bến tại lại khôi phục sự yên lặng
Nguyễn Tân ăn xong một miếng bì lạnh cuối cùng rồi mở máy tính ra bắt đầu làm việc
Anh muốn mua cho Hạ Chí một sản phẩm tài chính, anh muốn gắng hết sức mình để bù đắp cho cô.
Ngày hôm sau, Nguyễn Tấn dậy sớm đến bến xe chờ
Xa xa, anh thấy Hạ Chí xuống xe buýt, tay xách hai cái túi to, tất cả đều là đồ ăn
Anh vội vàng bước tới đón cô, và đỡ lấy hai cái túi từ trong tay cô: “Nặng vậy à, cực khổ cho em rồi.” “Chuyện nhỏ, coi như là vì dạ dày của hai ta, nặng hơn nữa cũng đáng.” Hạ Chí đắc ý nói: “Ba em cho em hẳn một miếng thịt bò sốt lớn, chúng ta ăn phần như trước, nước sốt thịt bò thì ăn dần
Còn có nước chấm bí truyền của ông Hạ nhà chúng em, nước chấm thuận thiên nhiên, tuyệt đối không có chất bảo quản, lúc nấu thịt có thể cho một muỗng vào, ai cũng có thể trở thành đầu bếp giỏi.” Nguyễn Tấn bị cô chọc cho cười suốt: “Vậy ư, vậy về nhà anh phải nếu thử mới được
Nữ đầu bếp à, dạ dày của anh giao cho em.” “Không thành vấn đề.”
Về đến nhà, mở cửa ra, Hạ Chí liền bị nền nhà không một hạt bụi làm cho hoảng sợ: “Anh quét dọn nhà cửa à?” Lại thấy một chiếc TV màn hình cong cực to treo trên vách tường: “Wow, wow wow, thật là lớn!” Nguyễn Tấn: “Đủ lớn chưa, như vậy xem phim mới thoải mái, sau này đỡ cho em than là không nhìn rõ phụ đề” “Anh mua ạ?” “Chẳng lẽ còn có người khác?” Hạ Chỉ sung sướng nhảy cẫng lên, nhào hẳn lên người anh: “Cảm ơn anh, anh yêu.” Nguyễn Tân bỏ túi trong tay xuống rồi ôm lấy cô: “Chỉ cần em thích là được.” Anh dùng chân đóng cửa lại, động tình hôn cô
Mấy ngày không gặp, giờ phút này đã là củi khô gặp lửa, Hạ Chí đầu tiên còn hơi ngượng
Giờ là ban ngày, cái gì cũng thấy rõ ràng, nhưng không tránh khỏi sự tấn công dịu dàng của Nguyễn Tân, cô không thể làm gì khác hơn là giơ tay đầu hàng.