*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Hà Hoàn thở dài, đương nhiên bà thấy dáng vẻ bàng hoàng và mất mát của Hạ Chí: “Được, nghe ông” Lúc thất tình không nên ở một mình, lúc Hạ Chí ở một mình trong phòng, nước mắt sẽ chảy mãi, nhưng lúc ở với người nhà, kìm nén cũng tốt, chịu đựng cũng tốt, cố vui vẻ cũng tốt, ít nhất trong lòng không đau đớn như vậy
Nhất là khi thấy bộ dạng thất bại của em trai lúc chơi đồ chơi, cô luôn phải bật cười Người nhà cô rất đông, lại ở chung với ông bà nội nên đêm 30 rất náo nhiệt Chú hai, chú ba và cô út đều tới nhà cổ ăn Tết, ngồi chật ních cả một cái bàn tròn lớn, mấy đứa trẻ con phải ngồi bàn khác
Cười nói với người thân làm lòng Hạ Chí2không khó chịu nữa Nông thôn không so được với thành phố, Tết ở nông thôn rất đầm ấm Đêm giao thừa ăn cơm đoàn viên, trẻ con có thể nhận được tiền lì xì Hạ Chí đã đi làm, mặc dù ngại lấy tiền nhưng người lớn cho thì cô cũng nhận
Cơm nước xong, người lớn nói chuyện nhà, nói chuyện trong năm, bàn chuyện năm sau, đám trẻ con chơi đùa ở trong sân, bắn pháo hoa, đuổi bắt nhau rất vui vẻ
Nông thôn yên tĩnh, trên bầu trời đêm đầy pháo hoa, rực rỡ lóa mắt, hết đợt này đến đợt khác Trong bầu không khí này, Hạ Chí cảm thấy dù gặp chuyện thất bại cỡ nào, chỉ cần người nhà vui vẻ bình an thì cái gì cũng có thể bỏ qua Sau khi thăm hỏi chúc Tết người thân7thì cũng có họ hàng tới làm khách Tuần đầu tiên sau khi chia tay là thời gian khó khăn nhất nhưng cô đã vượt qua rồi Toàn bộ thời gian nghỉ Tết, cô sống rất thoải mái Ban ngày cố làm mình mệt mỏi, tối vừa đặt đầu xuống gối là ngủ ngay, mỗi ngày đều sống không tim không phổi
Sau kì nghỉ, Hạ Chí trở lại làm việc Trước khi đi, Hà Hoàn cầm tay cô lưu luyến không rời: “Tiểu Chí, có gì không vui thì phải nói với mẹ, đừng giấu trong lòng”
“Mẹ yên tâm, mẹ còn không hiểu con à? Con có gì mà không vượt qua được chứ?”
“Ha ha, cũng phải, con gái mẹ giỏi như vậy, đâu sợ không có ai lấy” Hạ Chí mỉm cười, cô nghĩ, có nhiều chuyện không cần nói, ba mẹ cũng nhìn9thấy rõ Cô cảm ơn sự thông cảm và không truy hỏi của họ, cũng cảm ơn họ không sắp xếp việc xem mặt năm nay cho cô
Hạ Chính Đông đưa rất nhiều thịt đông và nói: “Lên xe thôi, hôm nay người về thành phố nhiều, sợ đường đông”
“Vâng, mẹ, chủ nhật con sẽ về” “Haiz, nhớ ăn cơm đúng giờ, đừng làm việc quá mức” “Con biết rồi ạ” Lên xe, Hạ Chính Đông nhìn con gái mấy cái rồi bỗng nở nụ cười
“Ba, ba cười cái gì thế?”
Hạ Chính Đông than thở: “Mới đó mà con gái của ba đã lớn rồi Trong lòng có chuyện cũng tự mình tiêu hóa, không cần ba nữa”
Mắt Hạ Chỉ đỏ bừng, có dụi mắt: “Ba đừng làm con khóc” “Tiểu Chí, đừng để mình ấm ức, cần dùng tiền cứ dùng, cần giải trí5cứ giải trí Nhà chúng ta không cần con gắng hết sức kiếm tiền, con vui vẻ là được, hiểu không?” Cuối cùng Hạ Chí vẫn không kìm được nước mắt, vừa khóc vừa cười và gật đầu: “Dạ, con biết rồi ba”
Trên đường về thành phố rất đông xe nhưng cũng may không tắc đường, đi rất thuận lợi Hạ Chính Đông bỏ thịt đông vào tủ lạnh giúp cố, dặn dò cô mấy câu rồi đi Hạ Chí cảm thấy buồn bực khi ở trong căn phòng trống vắng, cơn đau lòng lại xuất hiện Nơi này có quá nhiều kí ức về hai người Trên sofa, cô luôn gối đầu lên đùi anh xem TV Trong nhà bếp, cô nấu ăn còn anh quấy rối Trước bàn sách, dáng vẻ anh chăm chú làm việc khiến cô say mê đến nỗi chảy3nước miếng Trong phòng ngủ, hai người hôn nhau, anh ôm cô ngủ tới tận bình minh
Mọi thứ cứ như mới xảy ra ngày hôm qua, mà sự thật là, những chuyện cũ ngọt ngào kia cùng lắm chỉ mới qua một tuần mà thôi
Mới một tuần mà cảnh còn người mất, đúng là buồn cười mà Hạ Chí không muốn để mình rảnh rỗi, vì rảnh rỗi là đầu óc sẽ không khống chế được mà nhớ đến anh Cô muốn mình bận rộn lên Quét dọn, vệ sinh, dọn dẹp trong nhà một lượt, giặt tay ga giường thay ra bằng nước ấm trước rồi bỏ vào máy giặt lại, những bộ quần áo cổ đã mặc một hai lần đều bị lôi ra giặt một lượt Nơi này toàn hình bóng của anh, trong tủ giày có giày của anh, tủ quần áo có quần áo của anh, trên bồn rửa tay có bàn chải đánh răng và dao cạo râu, thậm chí còn có máy tính và tài liệu của anh trên bàn sách
Những thứ này vẫn ở đây, có nghĩa là anh chưa từng trở về
Bữa trưa không đói nên không ăn, cô bận cả buổi vẫn không thấy đói Cô tìm hai thùng giấy từ trong phòng chứa đồ, thu dọn mọi thứ của anh lại
Hai cái thùng này có do mua đồ ăn vặt trên mạng, khi đó Nguyễn Tấn thấy chất định vứt, là cô bảo để ở phòng chứa đồ trước, có lẽ cuối năm dọn dẹp vệ sinh và thu dọn đồ cũ sẽ có tác dụng Lời nói như dự báo, thế mà bị cô nói trúng rồi
Đồ của Nguyễn Tấn dù ít nhưng rất tinh xảo, hơn nữa rất nhiều thứ đều để ở căn hộ khách sạn của anh, chỉ có đồ dùng cá nhân thường dùng mới để ở đây, cho nên chỉ cần hai cái thùng giấy là đủ
Trong nhà không còn đồ của anh, nhưng trong lòng lại không thể xóa hết hình bóng anh Yên tĩnh một lúc, Hạ Chí vẫn muốn khóc Cả tuần nay cô không liên lạc với anh, anh cũng không liên lạc với cô Cô nghĩ chắc hẳn anh đã muốn chia tay lâu
rồi, cho nên cô vừa nhắc tới là anh đã đi nhanh như thế, nhất định là vậy
Trời tối, Đường Tự Điểm gọi điện thoại đến: “Hạ Chí, trở lại rồi hả?” “Ừ, sáng đã đến nơi rồi, mới dọn dẹp trong nhà một lượt” “Dương tổng nói năm nay Nguyễn tổng không trở lại công ty Lần này có tổng giám đốc mới, cậu biết chuyện này không?” Hạ Chí im lặng, cô không biết nhưng cô đã nghĩ đến Anh bảo năm nay anh phải về Đô Thành, còn bảo sẽ đưa cô đi cùng
“Hạ Chí, cậu có nghe không?”
“Nghe đây” “Nguyễn tổng bây giờ còn ở Đô Thành, khi nào về lại?” Hạ Chí im lặng, điều này thì cô không biết, có lẽ anh sẽ không quay lại nữa đâu “Hạ Chí” Đường Tư Điềm cẩn thận hỏi: “Cậu đang ở nhà một mình hả?”
“Hay buổi tối tớ mời cậu ăn cơm nhé?”
Hạ Chí do dự, vết thương của cô đang chảy máu, cô không muốn để lộ vết thương trước mặt người khác, kể cả bạn bè “Nếu không tớ mua vài món sang nhà cậu ăn? Hạ Chí, cậu đừng im lặng, tớ sẽ lo cho cậu đó” Hạ Chí điều chỉnh lại cảm xúc và dửng dưng mở miệng: “Được, cậu đến đây đi” Lát sau, Đường Tư Điềm xách hai phần canh cay đến, còn cách theo một lốc bia “Mệt chết tớ rồi, cậu xem tay tớ nè, đỏ luôn” Đường Tư Điềm thả bia xuống: “Mau tới đây ăn, thừa dịp còn nóng, cay ăn mới sướng” Hạ Chí lấy thịt đông ra khỏi tủ lạnh và cắt miếng để ăn “Cái gì thế?” “Thịt bò sốt tương ba tớ làm, cậu nếm thử đi”
Đường Tư Điềm nghe là ông Hạ làm thì cực kỳ mong đợi: “Wow, tớ muốn ăn thịt bò sốt tương của ba cậu lâu rồi Từ sau khi cậu và Nguyễn tổng yêu nhau, cậu chẳng mời tớ tới ăn nữa Trọng sắc khinh bạn, tớ thèm chết rồi”
Nói xong, Đường Tư Điềm mở hai lon bia, bia rất lạnh, cay canh nóng cộng thêm bia lạnh, hơn nữa còn có thịt bò sốt tương, đúng là hưởng thụ
Đường Tư Điềm quan sát trong nhà và nói: “Cậu dọn sạch đấy, sao thế? Sợ ba cậu đến kiểm tra bất ngờ nên cất hết đồ của Nguyễn tổng đi rồi à?” Cô nàng cố ý chỉ hai thùng giấy lớn bên cạnh và hỏi, cái này chỉ là nói đùa thôi Ai ngờ nét mặt của Hạ Chí lập tức tan vỡ, miệng ngậm đồ ăn nhưng nước mắt cứ tí tách chảy xuống: “Bọn tớ chia tay rồi, đó là đồ của anh ấy Tớ dọn hết rồi tìm cơ hội trả lại anh ấy” “Cái gì?” Đường Tự Điểm mới uống hợp bia, suýt nữa thì phun ra ngoài: “Cậu nói cái gì? Chuyện khi nào?”
Hạ Chí không kìm nén được, vừa khóc vừa nói: “Tớ bảo anh ấy về nhà ăn Tết, anh ấy không muốn Nhà tớ lại giục tớ đi xem mắt, tớ chỉ muốn ba mẹ yên lòng nhưng anh ấy cứ thoái thác mãi Tớ quyết tâm bảo không về nhà với tới thì chia tay, thể là bọn tớ chia tay”
Đường Tư Điềm khuyên nhủ: “Các cậu chỉ cãi nhau thôi Tớ thấy Nguyễn tổng rất thương cậu, không thể chia tay với cậu như vậy đâu Còn chuyện về Đô Thành làm việc, tớ biết anh ấy luôn có ý đó Anh ấy vốn chỉ định ở lại công ty ba tháng, bây giờ đã ở một năm, còn không phải vì cậu hay sao?” Nói thật, khi đấy Đường Tư Điểm chỉ cho rằng hai người cãi nhau mà thôi, bởi vì trước đó hoàn toàn không có bất kỳ dấu hiệu gì Ngay cả trong bữa tiệc hàng năm, cô còn thấy rành rành, Nguyễn Tấn vừa uống rượu vừa liếc mắt đưa tình với Hạ Chí nữa “Hạ Chí, tớ biết cậu sốt ruột chuyện kết hôn Có phải cấu tạo áp lực quá lớn cho anh ấy không?”
Hạ Chí uống một hớp bia và khóc lóc: “Anh ấy mắc chứng sợ kết hôn, đó là nguyên nhân duy nhất tớ nghĩ ra được”
“Vậy cũng phải, người trẻ tuổi bây giờ ai cũng mắc chứng sợ kết hôn, anh ấy mắc phải cũng không lạ” “Nhưng” “Cậu phải từ từ dẫn dắt, đừng vừa tới đã ép anh ấy đưa ra lựa chọn hoặc kết hôn hoặc chia tay, nào có ai như cậu?” “Tớ chỉ muốn anh ấy gặp ba mẹ tớ một lần, đâu có ép anh ấy kết hôn với tớ” “Nhưng không phải tính chất như nhau sao?” Hạ Chí mơ hồ, thậm chí còn bắt đầu nghi ngờ có phải là vấn đề của mình hay không
“Có lẽ anh ấy cũng giận cậu, đợi hết giận sẽ đi tìm cậu thôi Mỗi người lùi một bước là sẽ không sao nữa đâu”
“Thật sao?”
Đường Tư Điềm hỏi ngược lại: “Lẽ nào trong lòng cậu không hiểu hay sao? Cậu là người trong cuộc, cậu nên rõ nhất Bình thường anh ấy đối xử với cậu như thế nào, yêu cầu nhiều không, có quan tâm cậu không thì cậu đều có thể cảm nhận được mà”
Hạ Chí lau nước mắt, uống một hớp bia lớn, trong lòng vô cùng rối rắm, không biết nên làm gì Đường Tư Điểm nói: “Trước hết chiến tranh lạnh mấy ngày cũng tốt Đàn ông cũng sĩ diện mà, nếu cậu đã xác định là anh ấy, nếu anh ấy thật sự có chứng sợ kết hôn thì cậu kiên nhẫn một chút, từ từ dẫn dắt anh ấy, đừng gấp Đợi những người bạn bè bên cạnh anh ấy kết hôn ngày càng nhiều, gia đình anh ấy cũng hối thúc, anh ấy sẽ muốn về kết hôn Anh ấy lớn hơn cậu, người sốt ruột phải là anh ấy mới đúng, cậu gấp cái gì, đúng không?”
Hạ Chí không lạc quan với chuyện này cho lắm, nhưng đáy lòng bốc cháy lên một tia hy vọng: đồ đạc của anh còn ở đây, họ nhất định còn phải gặp lại Cô cực kì hiểu rõ lòng mình, cô yêu anh, yêu sâu đậm