Giang Hạo giữ vai cô, nhìn là biết anh chưa từng làm chuyện này bao giờ: “Kiểu Tâm Duy, tỉnh táo lại chưa? Kiều Tâm Duy? Có nghe tôi nói gì không?”
Dù dùng sức khá mạnh nhưng vẫn không giữ được, Giang Hạo cầm áo khoác của Kiều Tâm Duy, trượt tay xuống rồi cởi áo khoác ra rồi ngồi xuống theo.
Trong cái lạnh lạnh lẽo của mùa đông này, dù ở trong phòng ấm thì người bình thường vẫn không chịu được độ lạnh của nước.
Nước lạnh thấm vào quần áo như vô số cây kim tiêm vào cơ thể: “Á!”
Cô gào lên, vuốt mắt, sau đó chìm vào nước.
“Kiều Tâm Duy, Tâm Duy..”
Giọng nói của Giang Hạo vang bên tai, Kiều Tâm Duy lạnh đến chảy cả nước mắt, cô run rẩy cầm tay Giang Hạo nói: “Lạnh muốn chết, cứu tôi, cứu tôi”
Cô nghĩ rằng mình đang rơi vào hồ nước, nói không chừng đã bị mắc kẹt giữa hai kẻ băng rồi.
“Tinh chưa?”
“Tỉnh rồi, tỉnh rồi”
Cô gật đầu lia lịa, áo quần ướt dính sát người, nước rất lạnh, có rét tới mức đầu lưỡi cong queo rôi.
Giang Hạo thở phào nhẹ nhõm, thấy bộ dạng tiều tùy ướt đẫm của cô thì hơi đau lòng: “Nào, mau đứng dậy”
Kiều Tâm Duy tỉnh táo hơn rất nhiều nhưng cả người vẫn không có chút sức nào, Giang Hạo bế cô từ trong bồn tắm ra, cổ lảo đảo ngồi bên bồn.
“Cẩn thận”
May mà Giang Hạo đỡ kịp lúc: “Ôm eo tôi, tôi lấy khăn cho em”
Kiều Tâm Duy run rẩy, hàm răng đập vào nhau kêu cạch cạch, cô ngoan ngoãn ôm lấy hông anh, cảm giác nóng ấm rất thoải mái.
Giang Hạo cầm khăn lau tóc cho cô, nhưng cả người cô đều ướt đẫm, quần áo còn nhỏ nước tong tỏng.
Anh ngồi xổm xuống, cởi đồ cổ ra: “Cởi đồ ra, nếu không em sẽ lạnh lắm đấy.”
“Không muốn.”
Kiều Tâm Duy giữ tay anh lại, chậm chạp nói: “Làm gì thế, muốn lợi dụng lúc người ta khó khăn à? Để tiện!”
Giang Hạo thở dài, chút sức này của cô không đủ để ngăn anh lại, anh vừa cởi nút buộc của cô vừa nói: “Nếu tôi muốn lợi dụng lúc em khó khăn thì đã ném em lên giường rồi, cần gì phải mất sức như thế này?”
“Giang Hạo, rốt cuộc anh đang làm gì vậy?”
Kiểu Tâm Duy vẫn giữ lấy tay anh, tức giận cảnh cáo: “Anh không nói thì chúng ta ly hôn”
“A, ly hôn?”
Giang Hạo bật cười, anh cảm
thấy cực kỳ buồn cười: “Em mau xóa sạch suy nghĩ này đi, đời này em đừng hòng ly hôn được”
Nói xong, Giang Hạo cũng cởi sạch đồ cổ ra, sau đó mặc kệ có phản đối thế nào, anh trực tiếp cởi áo sơ mi và áo khoác của cô.
“A, đừng mà...
Giang Hạo, anh dừng tay lại ngay cho tôi!”
Kiểu Tâm Duy tức giận, cô thà bị đông chết chứ không muốn lộ miếng da nào trước mặt người đàn ông này.
Giang Hạo dừng lại, ngẩng đầu nhìn cô, nghiêm túc nói: “Đoàn trưởng đoàn một của tổng bộ lục quán quân khu thủ đô là tôi.
Lúc nãy tôi đang phối hợp với cảnh sát truy bắt kẻ cầm đầu đường dây buôn ma túy, tôi là kẻ nằm vùng, thế nên người em gặp khi đó không phải tôi thật sự”
Anh sờ sờ mái tóc nhuộm màu của mình: “Bây giờ đã hoàn thành nhiệm vụ, có thể sửa lại cái thứ này rồi.
Em tin tôi lần này được không?”
Kiều Tâm Duy nhìn anh chằm chằm, nửa tin nửa ngờ: “Thủ trưởng đoàn một mà phải đi làm cảnh sát chìm? Anh lừa đứa trẻ con ba tuổi đấy à?”
“Lúc đó rất vội mà cảnh sát lại không có người thích hợp, thứ hai, tôi vừa về thủ đô nên ít người biết đến, bên giới ma túy không nhiều người biết tôi, cuối cùng, quan trọng nhất là tôi rất giỏi”
“Nói nhiều vậy chỉ để tự khoe thôi à?”
Giang Hạo nghiêm túc nói với cô: “Đó là sự thật, không cần phải khoe”
“.”
Kiều Tâm Duy không thèm nói chuyện với anh nữa, cô hoàn toàn không quen với ai ở quân khu, ai mà biết đoàn một mà anh nói là đoàn gì chứ, cô chỉ thấy lạnh thôi, lạnh thấu xương: “A...
hắt xì!”