*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Anh cảm thấy khó lòng tin nổi, anh và Đường Tư Điểm chỉ sai lầm một đêm hôm đó vậy mà đã có con rồi, chuyện này đến quá đột ngột, anh cần thời gian để tiếp nhận
Đối diện với khoa sản đang có rất nhiều người ngồi chờ, chỗ ngồi không đủ, rất nhiều cặp vợ chồng đều qua bên này ngồi
Hai bên chỗ Chu Hạo Lâm đang ngồi đều còn trống, vừa thấy người đi qua anh liền nhanh chóng xê dịch chỗ mình đang ngồi
“Cảm ơn nhé” Người đàn ông kia mỉm cười cảm ơn, cẩn thận từng chút đỡ VỢ của mình
Chu Hạo Lâm khẽ lắc đầu: “Không cần khách sáo
sắp sinh rồi à?”
“Đúng vậy, ngày sinh dự tính đã đến rồi những đứa con vẫn không muốn ra ngoài
Mấy hôm nay cả nhà tôi ngày nào cũng2như đánh giặc vậy” Người đàn ông nói liên tục không dừng, mặc dù rất cực khổ nhưng trong lời nói để lộ ra sự vui sướng rất rõ ràng
“Cậu cũng đi khám thai cùng vợ hả?” Người đàn ông nọ thuận miệng hỏi, cũng vì tò mò
Chu Hạo Lâm sững sờ chốc lát, sau đó thản nhiên nói: “Vừa mới mang thai thôi”
“Con đầu lòng sao?”
“Ừ” Chu Hạo Lâm trước nay chưa từng gặp người đàn ông nào nhiều chuyện như thế
“Ha ha, tôi cũng là đứa con đầu lòng đây, sắp sửa làm ba rồi”
Chu Hạo Lâm cười hơi ngượng ngùng, đúng lúc này, Đường Từ Điểm đi ra, anh nhân cơ hội vội vàng đứng lên: “Tư Điềm, kiểm tra thế nào rồi?” Đường Tư Điềm nhìn anh, không lên tiếng, cầm đơn thuốc bệnh viện kê đi khỏi7đó
“Này, nói đi chứ, đứa bé thế nào rồi?” Chu Hạo Lâm đi theo sát phía sau
Đường Tự Điểm lại thở dài, cô nói: “Tìm chỗ nào nói chuyện đi!”
:
Trong quán cà phê gần bệnh viện, một nơi rất tao nhã và yên tĩnh, Chu Hạo Lâm gọi một ly cà phê, Đường Tư Điềm thì uống nước ấm
Đường Tư Điềm đưa đơn khám cho anh xem và nói: “Sáng hôm nay mình thức dậy, phát hiện trên quần lót có dính máu, cho nên mới đi bệnh viện kiểm tra
Đã làm siêu âm, không có tim thai, bác sĩ nói nội tiết tố quá thấp, giữ thai hay không tự bản thân mình quyết định”
Chu Hạo Lâm nghe xong mờ mịt hỏi: “Là ý gì?” “Nghĩa là, nếu như để mặc cho nó phát triển thì cái thai này rất có9khả năng sẽ tự sẩy”
“” Chu Hạo Lâm sững sờ không nói gì
Anh vừa mới biết được tin mình sắp được làm ba, ngay sau đó lại nói cho anh biết đứa con này rất có khả năng sẽ tự động biến mất, đó là kiểu trải nghiệm như thế nào chứ? Đường Tư Điềm nhìn anh im lặng không nói gì, dĩ nhiên là hiểu lầm ý của anh
Cô nói: “Cho nên cậu không cần lo lắng sợ hãi quá mức
Cậu hoàn toàn có thể xem như không có chuyện gì
Mặc dù đứa bé có may mắn sống được đi nữa, là mẹ đứa bé, mình có thể nói rõ ràng cho cậu biết, mình và nó không cần cậu chịu trách nhiệm”
Chu Hạo Lâm: “Cậu nói gì vậy? Không phải mình sợ chịu trách nhiệm, chỉ là mình”
Đường Tư Điềm5chặn lời anh: “Cậu không cần phải giải thích gì cả
Chuyện đó trong lòng cả hai chúng ta đều hiểu
Nếu như cậu không phát hiện ra, mình vốn dĩ cũng không định nói cho cậu biết”
Chu Hạo Lâm không trả lời được, chưa từng có cảm giác bị động như thế
Anh không có tư cách yêu cầu cô bỏ đứa bé, giáo dục và nhận thức của anh khiến anh không nói ra được những lời không có lương tâm này
Nhưng anh càng không có tư cách thuyết phục cô giữ lại cái thai, bởi vì bản thân sự tồn tại của đứa bé này chính là một sai lầm
“Tự Điềm, chuyện này rất đột ngột với mình, cũng rất mâu thuẫn, cậu hiểu không? Cậu có thể hiểu cho mình không?”
Đường Tư Điềm nghiêm túc nhìn anh
Quen biết nhiều năm như3vậy, cho tới nay vẫn luôn là anh em tốt của nhau, sao cô có thể không hiểu anh được? Chỉ là với mối quan hệ của hai người, với lập trường này của cả hai, cô không thể xem nhẹ chuyện này một cách đơn giản giống như trước đây
Chu Hạo Lâm hỏi: “Cậu tính thế nào?” “Thuận theo tự nhiên thôi, bác sĩ nói qua thêm một tuần nữa đi kiểm tra, xem xem có tim thai hay không
Hiện giờ cho dù lựa chọn giữ thai cũng không có ý nghĩa gì? Đường Tư Điềm bất đắc dĩ cười, cô nói: “Bây giờ không phải mình cần hay không cần nó, mà là nó có lựa chọn cẩn mình không”
“Cậu tính sinh nó ra đúng không?”
Đường Tư Điềm quay đầu nhìn ra cửa sổ: “Ừ, nếu như mình may mắn có được nó” “Xin lỗi cậu” Chu Hạo Lâm tha thiết nói: “Mình nợ cậu một lời xin lỗi”
Đường Tư Điềm lại cười: “Cậu không hề có lỗi với mình, không cần xin lỗi, cậu cũng không ép buộc gì mình
Uống say, là chuyện cả hai đều tự nguyện” Chu Hạo Lâm không tiếp lời, lúc đó hai người im lặng rất lâu
Anh nhấp một ngụm cà phê, cà phê đã biến từ nóng thành lạnh, vị càng thêm đắng chát
Thật lâu sau anh lại nói: “Tuần sau khi nào đi kiểm tra? Mình đi cùng cậu” “Không cần” Đường Tư Điền từ chối
“Đây là chuyện mình nhất định phải làm, nếu như có tim thai, vậy thì giữ lại cái thai, chúng ta kết hôn”
Đường Tự Điềm trợn to hai mắt nhìn anh, cảm thấy vô cùng kinh ngạc vì câu nói cuối cùng của anh: “Cái gì? Kết hôn? Chu Hạo Lâm, cậu thật sự nên đến khoa thần kinh khám bệnh rồi
Kết hôn là chuyện có thể tùy tiện nói bừa sao?”
“Mình không nói bừa, mình nghiêm túc, đây là chuyện mình nhất định phải làm”
“Ha ha, cái gì mà chuyện cậu nhất định phải làm? Mình nói cho cậu biết, mình chưa từng nghĩ tới chuyện bắt cậu chịu trách nhiệm, con là của mình, không liên quan tới cậu
Cậu bằng lòng kết hôn vì đứa bé nhưng mình không bằng lòng
Huống chi
huống chi trong chuyện này còn liên quan tới Hạ Chí
So với mình thì cậu càng nên xin lỗi cô ấy mới đúng”
Nhắc tới Hạ Chí, nét đau khổ trên mặt Chu Hạo Lâm không thể che giấu được, anh vẫn luôn cố gắng bước vào trái tim Hạ Chí
Nhưng hiện giờ anh đã định trước sẽ phụ lòng cô
Bất kể đứa bé này có thể giữ lại hay không, chuyện của anh và Đường Tư Điềm đều phải thẳng thắn với Hạ Chí
Anh thật sự không muốn tiếp tục sống
trong áy náy và tự trách nữa
Đường Tư Điểm thấy anh như vậy, cô nói: “Hiện giờ nói mấy lời này hơi sớm
Cậu vẫn nên nghĩ kĩ lại đi
Đừng làm chuyện khiến bản thân khó xử và hối hận”
Từ quán cà phê đi ra, sắc trời bị che một tầng khói âm u, giống như tâm trạng của hai người họ
Lái xe đi, một xe rẽ trái, một xe rẽ phải, hai người họ tự đi theo con đường của mình
*
Trong xe, Chu Hạo Lâm gọi điện thoại cho mẹ mình: “Mẹ, con lấy báo cáo kiểm tra sức khỏe của ba và mẹ rồi, bác sĩ nói đều tất cả, không có vấn đề gì” “Ừ, vậy thì tốt, mẹ đã nói không cần kiểm tra mà, mỗi ngày mẹ và ba con đều thấy rất thoải mái” “Vẫn cần phải kiểm tra sức khỏe để yên tâm hơn” “Hạo Lâm à, khi nào con dẫn Hạ Chí về ăn cơm vậy? Đã nói mấy lần rồi cũng không về, có phải con bé không thích nhà chúng ta không?” “Mẹ, mẹ thật sự hiểu lầm cô ấy rồi, cuối năm chúng con đều bận, đặc biệt là con, mẹ biết mà, chuyện trong ngân hàng rất nhiều”
“Được rồi, con bạn thì làm đi, nhưng phải chú ý sức khỏe”
“Dạ vâng, con biết rồi
Mẹ, con đang lái xe, không nói nữa”
“Ừ, con tập trung lái xe đi”
Đặt điện thoại xuống, Chu Hạo Lâm nhíu chặt mày
Anh không dám nói chuyện này với mẹ mình, không dám mở miệng
Nếu như anh thẳng thắn với Hạ Chí, vậy cho dù cái thai của Đường Tư Điềm có thể giữ hay không thì anh và Hạ Chí đều không thể có kết quả, trong lòng anh rất rõ ràng
Ba mẹ anh đều rất thích Hạ Chỉ
Họ đều là người từng trải, nhìn người chuẩn, đều nói Hạ chí là cô gái có thể sống yên ổn với nhau
Lần này nếu cho họ biết chuyện anh và Hạ chí sắp bung rồi, trong lòng họ nhất định sẽ rất buồn
Đối với Đường Tư Điềm mà nói, mấy ngày nay là những ngày dằn vặt, đối với Chu Hạo Lâm cũng vậy
Tan làm hôm đó, anh cố tình đứng ở dưới lầu của công ty Hạ Chí đợi cô
Lúc ăn cơm, anh cứ nghĩ làm thế nào nói với Hạ Chí
Bất giác thời gian trôi qua, hai người họ không nói tiếng nào mà ăn xong bữa cơm
“Hạ Chí, có phải em ở cùng với anh cảm thấy anh rất vô vị không?”
“Sao lại thế được?” “Anh không nói thì em cũng không nói gì, có phải em không có lời nào để nói với anh không?” Hạ Chí hơi cạn lời: “Cái này thì
yên tĩnh ăn cơm không được sao?”
Chu Hạo Lâm cũng cạn lời, bất đắc dĩ gật đầu nói: “Được” Tình cảm thật sự không thể miễn cưỡng được, quãng thời anh và Hạ Chí quen nhau không dài, thời gian hơn hai tháng, nhưng quãng thời gian này đủ để kiểm nghiệm tình cảm của hai người
Anh vẫn đang cố gắng tiến tới những cô lại liều mạng bước lui
Trước đây anh không dám đối mặt, cho rằng chỉ cần bản thân đủ cố gắng thì cuối cùng cũng có ngày cô sẽ cảm động
Nhưng hiện giờ anh thật sự hết cách rồi
Sau khi Nguyễn Tân đi, Hạ Chí giống như một cột băng, lạnh lẽo từ trong tim ra ngoài
Ăn xong và tính tiền, Chu Hạo Lâm đề nghị: “Hay là chúng ta đi dạo đi?”
“Được”
Hai người sóng vai nhau đi trên quảng trường gần siêu thị, bởi vì rét lạnh mà không có sự đông đúc trước kia nên hơi quạnh quẽ
Chu Hạo Lâm cố gắng nắm tay cô, chạm nhau vài lần, cô dứt khoát đút tay vào túi áo
Chu Hạo Lâm thở dài, nên tỉnh lại thôi, trong lòng người ta vốn không hề có mày
“Hạ Chí” Anh cố lấy hết can đảm mở miệng: “Trong lòng anh có một chuyện, vốn không muốn nói với em, nhưng anh không muốn giấu em nữa, càng không muốn lừa gạt em” Vẻ mặt Hạ Chí từ đầu đến cuối vẫn thản nhiên, cô đã đợi anh nói những lời này mấy ngày nay rồi
“Anh và” Lời nói đến miệng Chu Hạo Lâm lại dừng lại, bắt đầu ấp a ấp úng do dự: “Có một lần anh uống rượu say, đã làm chuyện có lỗi với em” Anh cảm thấy bất kể ra sao cũng không cần lôi Đường Tư Điểm vào, chuyện này là do anh không đúng
Hạ Chí không thấy kỳ lạ chút nào, chỉ thờ ơ nói: “Ừ, em biết rồi”
Lần này đến lượt Chu Hạo Lâm kinh ngạc, cô trả lời bình thản như vậy là có ý gì? Anh nói tiếp: “Hạ Chí, em có hiểu ý anh không? Em không giận sao?” Hạ Chí lắc đầu: “Em đã biết từ lâu rồi, vẫn luôn đợi anh nói với em”
“
Cái gì?” Hạ Chí cười: “Đúng vậy, em đã biết từ lâu rồi, là Tư Điềm, đúng không?” Chu Hạo Lâm thoáng chốc cảm thấy lồng ngực nặng trĩu, phảng phất như bị một tảng đá lớn nháy mắt đè xuống, đè nặng trái tim anh, khiến cả việc hít thở cũng vô cùng khó khăn
Anh thành thật với cô chuyện bản thân có lỗi với cô, vậy mà cô cũng không có phản ứng gì, thậm chí còn nói cô đã biết từ lâu
Ha ha, cô đã biết từ lâu rồi, vẫn luôn xem anh như thằng ngốc
“Đường Tư Điềm nói cho em biết?” Hạ Chí lại lắc đầu: “Là tự em phát hiện ra, em đã phát hiện chiếc nhẫn của Tư Điềm trong xe của anh”
Chu Hạo Lâm chợt hiểu ra, Hạ Chí vẫn luôn lạnh lùng, dáng vẻ không để tâm, nhưng cô cũng không hồ đồ
“Chu Hạo Lâm, hôm đó ăn lẩu ở nhà em, em đã nói với Tư Điềm chuyện này
Em vẫn luôn để ý cảm xúc của hai người, sợ hai người cảm thấy có lỗi với em
Thật ra hai người không cần nghĩ vậy, thật đó, em rất ổn”