Quân Hôn Chớp Nhoáng

Bữa tối kì lạ


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trợ lý Thẩm vẫn chờ cô copy tài liệu cho anh, thấy cô không ổn lắm, nên quan tâm hỏi: “Tiểu Hạ, cổ sao vậy? Sắc mặt không ổn”

Hà Lý ở bên cạnh cũng chú ý và tò mò nhìn cô

Hạ Chí hơi hoảng hốt: “Hả?” Cô nói qua loa: “Không có gì, tôi thì có thể bị sao cơ chứ, ha ha ha ha” Cô cố gắng kìm nén cảm xúc của mình, ổn định lại bàn tay run rẩy, nhanh chóng copy phương án cổ đã sửa đổi cho trợ lý Thẩm

Đã qua một năm, ngay lúc cô cố gắng quên anh, quên những kỷ niệm xưa cũ ấy, bỗng nhiên cô lại gặp anh ở công ty của khách hàng

Cuộc gặp gỡ lần trước, chiếc nhẫn cưới trên tay anh đã làm cô đau đớn và hối tiếc

Hôm nay, chạm mặt anh, cô không quên2liếc nhìn tay của anh, chiếc nhẫn kia vẫn còn trên tay

Đột nhiên cô cảm thấy suy nghĩ của mình rất buồn cười

Người ta đã kết hôn, đương nhiên phải đeo nhẫn cưới rồi

Theo cô biết, dự án này vừa mới bắt đầu, nói cách khác, sự hợp tác giữa công ty của cô và Tập đoàn Viễn Đại còn có một quãng thời gian rất dài

Trước đây cô không phụ trách dự án này nên không cần theo

Còn bây giờ một khi đã tham gia, chỉ sợ sau này phải theo dự án này

Có nghĩa là, sau này cô sẽ không tránh được phải tiếp xúc với anh

Buổi trưa, trợ lý Thẩm thông báo, Nguyễn Tấn làm chủ mời bọn họ ăn cơm, Hạ Chí lấy cớ khó chịu trong người nên ở lại trong phòng họp

Hà Lý: “Tiểu Hạ, nhìn sắc mặt của cô không ổn7lắm, muốn đi bệnh viện khám không?” Hạ Chí: “Không cần không cần, quản lý, anh đi ăn cơm đi, không cần để ý đến tôi” Thấy mặt Hạ Chí lộ ra vẻ khó xử, Hà Lý mịt mờ hỏi thăm một câu: “Đến tháng à?” Hạ Chí không khỏi đỏ bừng mặt, xấu hổ gật đầu

“À à, tôi hiểu, tôi hiểu rõ, mỗi lần vợ tôi đến tháng đều muốn chết đi sống lại

Nếu không thì, tôi gọi đồ ăn lên cho cô nhé?”

Hạ Chí khéo léo từ chối: “Cảm ơn quản lý, thật sự không cần, tôi không muốn ăn”

Trợ lý Thẩm đang đợi bên ngoài, Hạ Lý mặc áo khoác vào rồi nói: “Vậy được, tôi sẽ giải thích giúp cô, cô cứ yên tâm ở đây nghỉ ngơi đi” “Haiz, vâng, cảm ơn quản lý”

Sự yên lặng bao trùm căn phòng họp lớn, một9mình Hạ Chí ngồi yên tại chỗ ngơ ngác, ngoài việc ngơ ngác, cô không biết mình muốn làm gì

Ở thành phố xa lạ này, hoàn cảnh lạ lẫm, còn có vô số người xa lạ, không ai biết quá khứ của cô, không ai biết cô đã từng cùng Nguyễn tổng cao xa vời vợi kia có một quãng thời gian yêu đương mặn nồng

Cô chán chường liếc qua bản hợp đồng đã trở thành phế thải, làm sao cô lại có thể bất cẩn như thế, vậy mà không nhận ra ở trang cuối cùng của bản hợp đồng có chữ kí của anh

Nét chữ quen thuộc ấy, đầu bút đẹp đẽ mạnh mẽ ấy, đúng là chữ kí do anh tự tay viết

Từng ký ức chôn sâu trong đầu trình chiếu như một bộ phim, những chuyện cô cố gắng quên đi hiện lên rõ5giống như một bộ phim HD

Từ lúc bắt đầu đơn phương trong đau đớn, sau đó là tình yêu cuồng nhiệt ngọt ngào, tiếp đến là những mâu thuẫn cãi nhau, chiến tranh lạnh rồi làm hòa, mãi cho đến lúc chia tay

Cô đã từng cho rằng họ chỉ đang chiến tranh lạnh, nhưng chưa từng ngờ rằng, anh sẽ độc ác trở về Đô Thành cưới người khác

Đúng, chính là thành phố này, ngay ở thành phố này, anh cưới người khác, bây giờ đã được một năm

Một năm qua, anh trải qua cuộc sống tân hôn, còn cô thì tôi luyện bản thân trong sự đau đớn và mù mịt vì bị bỏ rơi

Cô ở căn nhà anh chi tiền mua đứt, cô còn chẳng có cả tư cách hận anh

Căn hộ đó giống như là một khoản đền bù của anh dành cho cô

Cô không3nhận, anh không lấy làm quan trọng

Cô nhận, cũng chỉ đổi lấy sự yên tâm thoải mái trong lòng anh

Cả một buổi chiều, dường như cả người Hạ Chí đều cứng đờ, không nói lời nào, cũng không có bất cứ biểu cảm gì

Hạ Lý là một người cục mịch, chỉ cho rằng cô đến tháng nên khó chịu trong người, vậy nên không hỏi nhiều và cũng ngại hỏi

Sau khi tan làm, Hạ Chí đã về phòng ở khách sạn từ sớm, dù không ăn cơm trưa và cơm tối nhưng cô cũng chẳng thấy đói

Cô muốn tìm lý do để về Hàng Châu, nhưng nghĩ cũng chỉ còn ba ngày nên dù thế nào đi nữa cũng nên chịu đựng

Bất tri bất giác, màn đêm đã buông xuống, thành phố lớn xa hoa lạ lẫm này đã chứa vô số ước mơ của bao người, đồng thời cũng phá nát những mơ mộng của bao người

Năm mới vừa qua, trên đường vẫn còn treo những chiếc đèn lồng lớn màu đỏ ở trên cao, không khí hân hoan vui sướng

Không biết qua bao lâu, chuông cửa bỗng nhiên vang lên

“Ai vậy?”

“Đưa đồ ăn” Hạ Chí nhìn ra phía bên ngoài từ mắt mèo, thấy một nhân viên nữ mặc đồng phục khách sạn đang đứng ở trước cửa

Cô mở cửa, cẩn thận nói: “Tôi không đặt đồ ăn”

Nhân viên phục vụ lễ phép đáp lại: “Tôi cũng không biết, tôi chỉ nhận được yêu cầu đưa bữa ăn nên mới mang đến cho chị” Cô ấy xác nhận lại số phòng thêm một lần nữa, rồi bảo: “Chị Hạ Chí phòng 100%, đúng không ạ?” “Đúng, nhưng thật sự tôi không đặt đồ ăn”

“Có lẽ là bạn của chị đặt ạ” Nhân viên phục vụ nói

Hạ Chí nghĩ thầm, có thể là quản lý Hà Lý, Tiểu tổng và quản lý Hà đang ăn cơm ở dưới cùng ban lãnh đạo của Viện Đại, anh ấy vẫn nghĩ đến việc gọi cơm cho cô, cũng là có lòng

Vì thế, Hạ Chí nghiêng người bảo: “Vậy vào đi, để đó là được rồi” “Vâng” Nhân viên phục vụ đẩy xe thức ăn vào, phần bữa tối này đúng thật là đa dạng, có ba món chính một món canh

“Nếu chị Hạ cần dọn dẹp thì gọi điện thoại cho nhân viên lễ tân ạ”

“À, được, cảm ơn” Hạ Chí đứng ở trước xe đẩy thức ăn, sững sờ nhìn bữa tối rất đa dạng, thế này cũng màu mè quá, một mình cô sao có thể ăn hết nhiều món như vậy?! Nhưng mà,
món ăn rất hợp khẩu vị của cô, mọi thứ đều là món cô thích ăn

Nhân viên phục vụ rời khỏi, tiện thể đóng cửa lại, Hạ Chí vẫn kinh ngạc nhìn xe đẩy thức ăn, hoàn toàn không để ý thừa dịp nhân viên phục vụ đi ra, có người lặng lẽ bước vào

Mà nhân viên phục vụ cũng chỉ gật đầu chào hỏi anh mà thôi

“Tiểu Chí” Nguyễn Tấn đứng ở mặt sau cửa, nhẹ nhàng gọi cô

Hạ Chí khựng lại, quay đầu lại một cách máy móc, cô sợ ngây người, buột miệng thốt ra: “Sao anh lại vào được?” Nguyễn Tấn nói một cách rất tự nhiên: “Đưa cơm”

“” Hạ Chí bừng tỉnh, hóa ra đây là đồ ăn anh gọi, cô đẩy xe thức ăn về phía anh, cả giận nói: “Tôi không cần, anh ra ngoài, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát”

Nguyễn Tấn giữ xe thức ăn lại, khóe miệng cong lên một nụ cười nhạt và bảo: “Anh cũng chưa ăn, coi như là ăn cùng với anh một bữa, được không?” Hạ Chí đứng sững người ngay tại chỗ, không nói được, cũng chẳng nói không được

Không thể phủ nhận, ở sâu trong lòng cô, ở trong tiềm thức của cô, vẫn rất hy vọng có thể trò chuyện và tâm sự với anh, hỏi anh lý do anh bỏ rơi cô, hỏi cuộc sống của anh trong một năm qua

Sau đó, Nguyễn Tân bình tĩnh đẩy xe thức ăn vào

Trước cửa sổ sát đất có bộ ghế sofa và bàn trà, vừa hay có thể vừa ngắm cảnh đêm vừa ăn cơm

Anh ngồi xuống, cầm đũa chuẩn bị ăn cơm

“Mau ngồi xuống đây, cả ngày nay em không ăn gì mà không đói bụng sao? Buổi trưa anh đã ăn rất nhiều với Tiểu tổng của bọn em, nhưng giờ này vẫn thấy rất đói bụng”

Hạ Chí từ từ đi tới, Nguyễn Tấn gắp một miếng sườn xào chua ngọt bỏ vào bát của cô: “Nếm thử đi, xem thử tay nghề của em tốt, hay là tay nghề đầu bếp khách sạn tốt” Bỗng nhiên Hạ Chỉ không tức giận nữa, giống như một con thú nhỏ bị nhổ răng, giãy giụa không làm nên chuyện gì nên chỉ đành thỏa hiệp cầu bình an

Cô cầm đũa, gắp miếng sườn trong bát bỏ vào miệng

“Vị thế nào?” “Rất ngon” Nguyễn Tân nở nụ cười, so với nụ cười nhạt trước đó, lúc này nụ cười của anh đã rõ rệt hơn: “Vậy là tốt rồi, từ trước đến nay em vẫn không bao giờ ăn uống khách sáo, ngon thì ăn nhiều một chút”

Hạ Chí hơi bần thần, nụ cười của anh vẫn dịu dàng nhã nhặn như trước, thái độ và giọng nói của anh vẫn thong thả ung dung như trước, giống như là chuyện trước đây chưa từng xảy ra vậy

Cô không khỏi tức giận vì điều đó: “Nguyễn tổng anh đối xử với bất cứ cô gái nào cũng như vậy à?” Nguyễn Tấn ngẩng đầu lên nhìn cô: “Sao cơ?”

Hạ Chí dời ánh mắt, không dám nhìn thẳng anh, lại hờn dỗi nói: “Tôi nói là, dù anh đã kết hôn, có phải anh đều chu đáo với mọi cô gái như vậy hay không? Nguyễn Tấn mím môi: “Ý em sao, thì là vậy” Anh không để ý chút nào, gắp đồ ăn, há lớn miệng bắt đầu nhai nhồm nhoàm, thoạt nhìn trông như đói bụng thật

Hạ Chí ăn tiếp mà không hề biết mùi vị, cô thật sự nuốt không trôi: “Nguyễn tổng, anh không ăn chung với Tiểu tổng sao?” “Anh và Tiếu Nam rất thân, không tiếc một bữa ăn, huống chi buổi trưa cũng đã ăn chung rồi

Anh lên công ty làm thêm một lát, làm xong chuyện thì tới thẳng đây” Ngay cả chuyện cô không hỏi, anh cũng trả lời

“Anh không trở về nhà ăn cơm chung với vợ à?” Nguyễn Tấn lắc đầu, nói một cách đơn giản: “Cô ấy tự lo phần mình, anh tự lo phần anh”

Lòng Hạ Chí nghẹn muốn chết, người này khôn khéo biết bao, muốn moi ra lời nào từ trong miệng anh còn khó hơn lên trời

Càng chết là, lời anh nói tạo cảm giác cho người khác là tình cảm vợ chồng của anh không hề hòa thuận

Có ý gì, muốn kiếm người chăm sóc an ủi ở bên ngoài à?

Thấy cô không nói gì, Nguyễn Tấn tự tìm chủ đề và hỏi: “Tiểu Chí, một năm nay em sống thế nào?” “Rất tốt” Hạ Chí hơi nâng cao giọng: “Công việc thuận lợi, cuộc sống nhàn hạ, không có gì không tốt” “Ở bên Chu Hạo Làm thế nào rồi?”

Hạ Chí trả lời anh bằng một nụ cười: “Rất tốt”

Nguyễn Tấn vừa gật đầu, vừa nói: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi” “Đúng vậy, không phải trước đây anh đã nói sao, anh ấy là lựa chọn tốt, bây giờ tôi cũng cảm thấy vậy” Cô cố gắng nhấn mạnh những chữ này, cô không biết tại sao, nhưng cô không muốn nói sự thật rằng cô đã chia tay Chu Hạo Lâm vào năm ngoái

“Gặp ba mẹ chưa? Có tính đến kết hôn chưa?” Hạ Chí vẫn lộ ra vẻ vô cùng sung sướng: “Điều này đều nằm trong kế hoạch, cũng không cần anh phải lo lắng” Nguyễn Tấn cũng hiểu rõ cô, dáng vẻ của cô thể hiện cô không muốn nói nhiều, vì vậy anh biết điều nói: “Trên cơ bản vấn đề của dự án này đã giải quyết, anh sẽ bàn giao cho cấp dưới, để bọn họ nắm chặt thời gian, bọn em cũng có thể về sớm một chút” “Vậy thì cảm ơn Nguyễn tổng” Nguyễn Tấn rất bất đắc dĩ, mỗi câu của Hạ Chí đều mang vẻ khách sáo và xa cách, cô càng như vậy, anh càng khó chịu

“Hiện giờ anh cũng sống rất tốt” Nguyễn Tân tự nhủ nói: “Không chịu áp lực lớn như trước đây, gia đình cũng không ép anh làm việc anh không thích, trên cơ bản không quản lý anh nhiều nữa” Hạ Chí ngắt lời: “Đừng, Nguyễn tổng, anh đừng nói với tôi những điều này, trước đây anh không thích nói, bây giờ càng không cần nói với tôi”

Nguyễn Tấn cứng họng, bất đắc dĩ bảo: “Được, không nói nữa, vậy

ăn cơm đi, ăn nhiều một chút”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện