Điều Tâm Duy vừa nghe thế thì trở nên khó chịu: “Nói đủ chưa hả? Anh cũng chỉ có vậy thôi, yên tâm đi, nhà tôi đánh giá anh rất tốt, bởi vì nhà xe và tiền của anh làm không ít người thân của tôi ao ước, há mồm mím mồm đều khen anh.”
Giang Hạo không nói gì, ý anh không phải như vậy, nhưng khi nghe cô nói thế, anh lại không biết nên giải thích kiểu gì.
Suy nghĩ của anh không nhỏ nhặt như cô, cũng không để ý tới nhiều điều như thế.
Anh chỉ cảm thấy, đã cho cô cuộc sống tốt hơn rồi, vậy sao cô vẫn không cần? Kiều Tâm Duy lườm anh, nói thẳng: “Chỉ cần có hôn lễ thì tôi sẽ tự động chuyển tới mà không cần anh nói, anh gấp làm gì? Chẳng phải anh không ở đây à?”
“Xem ra hiệu lực của thuốc hết rồi mới nhanh mồm nhanh miệng như vậy”
Giang Hạo giơ tay đầu hàng: “Tôi nói không lại em, chúng ta dùng đề tài này tại đây...
Đúng rồi, hôm nay có chuyện gì với em vậy?”
Nói đến đây, Kiều Tâm Duy lại thấy sợ hãi: “Tổng Giám đốc Nguyễn dẫn tôi đi gặp khách hàng, nhưng chúng tôi không ngờ địa điểm lại là ở quán bar...
Sau đó tôi uống một ly trà, cảm thấy mùi vị không giống trà lắm, uống xong thì cơ thể rất khó chịu...
Sau đó là gặp các anh ở cửa”
Giang Hạo không chỉ giận chuyện cô bị bỏ thuốc, càng giận Nguyễn Tấn hơn: “Nghỉ việc đi, tôi không muốn lại xảy ra chuyện này nữa”
“Cái gì? Tôi không muốn, đây là công việc của tôi.”
“Loại công việc đi gặp khách hàng này không hợp với con gái, đến lúc gặp chuyện thì muộn rồi”
Kiều Tâm Duy lắc đầu: “Không, bình thường tối vẫn ngồi ở văn phòng, nhưng khách hàng lần này là do bạn của Tổng Giám đốc Nguyễn giới thiệu, chắc vì thấy dự án tôi làm lần trước nên chỉ tên muốn gặp tôi, thế nên tôi mới đi.”
Giang Hạo nhìn bộ dạng cố chấp của cô, nghĩ thầm, con nhóc này còn có cái tính bướng bỉnh này nữa, xem ra cũng không yếu đuối như anh nghĩ.
Anh hỏi: “Khách hàng kia là ai? Tên là gì?”
“Tôi chỉ biết đó là Tổng Giám đốc Thẩm của Vạn Đạt”
Tổng Giám đốc Thẩm của Vạn Đạt, Thẩm
Đại Hải, đó là chú Ba của Thẩm Lộ.
Được lắm, hóa ra là Thẩm Lộ giở trò sau lưng anh, xem ra cô ta không muốn từ bỏ rồi.
“Kiều Tâm Duy, nghỉ việc đi, tôi nuôi em”
“Đừng nhắc tới chuyện nghỉ việc này nữa, trước giờ tôi chưa bao giờ muốn sống dựa vào ai cả? Nhìn gương mặt nhỏ trắng xám nhưng bướng bỉnh, Giang Hạo đột nhiên cảm thấy uy nghiêm của mình bị khiêu khích.
Trong quân đội, lời của anh là lệnh, trước giờ không ai dám nói không cả, bởi vậy sự phản kháng của Kiều Tâm Duy bây giờ khiến anh rất khó chịu.
Có lẽ bị chủ nghĩa đàn ông đang quấy phá, nếu một người đàn ông không thể khiến vợ mình ỷ lại thì kẻ đó chỉ là một thằng thất bại thôi.
“Tôi là chồng em, em có thể ỷ lại vào tôi.”
Giang Hạo kiên trì, còn thiếu việc nói thẳng ra là “Em phải nghe lời tôi”
thôi.
Kiểu Tâm Duy lại cười nhạt, nói với giọng điệu chua xót và bất đắc dĩ: “Ngay cả ba mẹ ruột còn không thể khiến tôi ỷ lại thì anh bảo tôi tin anh kiểu gì...? A, anh không hiểu, người sống sung sướng từ bé như anh thì hiểu cái gì, nói với anh cũng như không”
“Kiều Tâm Duy, em luôn tự cho mình là đúng, nhưng em hiểu tôi à?”
“Người tự cho mình đúng là tôi à? Giang Hạo, nếu anh là kiểu người dùng vật chất tiền tài để nói chuyện thì đừng trách tôi sẽ dùng ánh mắt đó để nghĩ về anh”
“Em..”
Nói thật, anh cảm thấy mình không phải đối thủ của cô ở phương diện cãi nhau này.
Nhưng mà anh có rất nhiều thủ đoạn khiến cô phải chịu thua.
Anh giữ cằm cô lại rồi cúi người xuống, hôn lên bờ môi của cô.