Sau trận khóc nháo và lôi kéo này, Thẩm Lộ bị mẹ và mấy người khách khác kéo đi.
Thị trưởng Thẩm giận đến xông máu, ông nắm tay nói xin lỗi: “Anh Giang, chị dâu, ngại quá, là tôi dạy con không tốt, hôm nay lại gây rối cho hai người.
A Hạo, còn cả...
cô dâu, hai người đừng để bụng, tôi thật lòng chúc hai người tân hôn vui vẻ, bạc đầu giai lão”
Lời xin lỗi đầy khẩn thiết của thị trưởng Thẩm làm mọi người không khỏi nghĩ đến một câu, thương thay cha mẹ khắp thiên hạ.
Từ khi chuyện xảy ra cho đến khi kết thúc, Kiều Tâm Duy vẫn không hề nói gì, cô cứ như người xem kịch.
Có chiến hữu vỗ vai Giang Hạo nhắc nhở: “Mau an ủi chị dâu đi”
Giang Hạo biết Kiều Tâm Duy chịu oan ức nên đến bên cô hỏi thăm: “Không sao đấy chứ? Cô ấy uống say thôi, tôi không có quan hệ gì với cô ấy cả, em đừng giận”
Kiều Tâm Duy cười nhạt, nói: “Không cần giải thích, tôi không hiểu lầm”
Giang Hạo nghẹn lời, cảm giác khó chịu như bị chặn cửa vậy.
Vợ mới cưới của anh gặp phải tình địch mạnh mẽ như vậy mà lại chẳng quan tâm, là do cô tin tưởng anh hay không để ý anh đây? Dám chắc là không phải về trước.
“Anh đi nói chuyện với chiến hữu đi, đừng để ý tôi”
“Đi chúc rượu với tôi, tôi đi chúc rượu mà em ngồi ở đây thì sao được?”
“Chúc rượu xong rồi, mấy người đang nốc rượu chứ không phải uống rượu, tôi không tham gia, tôi đã hoàn thành nghĩa vụ của mình rồi”
Cái đám quân nhân này ai cũng biết uống rượu, cô sợ qua đó là không toàn mạng mà về.
“Kiều Tâm Duy, em có thể đừng giở cái kiểu chẳng màng tới chuyện gì như vậy được không?”
Giang Hạo nói khẽ, anh không muốn bị người khác nghe thấy: “Hôn lễ hôm nay đã dát vàng lên mặt em rất nhiều, đủ cho em có mặt mũi với cả nhà rồi, tôi nể mặt em thì em cũng phải cho tôi mặt mũi chứ?”
“Mặt mũi?”
Kiều Tâm Duy liếc xẻo, chọt vào điểm đau: “Anh không thấy cuộc hôn nhân này rất giống một trò hề à? Đặc biệt là nội dung phấn
khích lúc nãy, đúng là buồn cười đấy.”
“Em..”
Giang Hạo đỏ mặt, hơi thở ngập mùi rượu: “Được, được lắm, coi như em đang giận nên mới vậy, ai bị phá kiểu đấy cũng giận cả, tôi cho em cơ hội nổi giận.
Nhưng sau khi giận xong, em phải tiếp tục hoàn thành nghĩa vụ của mình, đi, đi với tôi, em là bà Giang, nếu đã hưởng thụ vinh quang của bà Giang thì phải gánh vác trách nhiệm của bà Giang”
Giang Hạo uống không ít, dù chưa say đến nỗi như Thẩm Lộ nhưng cũng đã sần sần, anh đi tới ôm eo Kiều Tâm Duy, kéo mạnh cô ra khỏi chỗ ngồi.
Kiều Tâm Duy đưa chân, dùng hết sức giẫm đôi giày cao gót vào mũi giày của anh.
“A..”
Giang Hạo rên lên, mặt đỏ bừng.
“Ngại quá, tôi cố ý đấy, cho dù anh không thích nghe thì tôi cũng phải nói, trong mắt tôi, cái danh bà Giang này cũng chỉ là đống phân chó mà thôi!”
Cô đặc biệt nhấn mạnh mấy chữ cuối, nói rồi lại đầy Giang Hạo ra, cướp lời nói với mọi người: “Mọi người cứ tiếp tục, tôi đi toilet một chút, xin lỗi vì không thể tiếp được”
Giang Hạng choáng váng nhìn bóng lưng rời đi vội vàng của cô, hai chữ “phân chó”
kia làm anh tỉnh táo hơn.
Kiểu Tâm Duy dùng từ ngữ thô tục đấy để hình dung những thứ này, trong mắt cô, những thứ dùng tiền tài và địa vị xây nên này đều không đáng một đồng.
Giả tạo, cô ta giả vờ! Giang Hạo nhịn cơn tức này xuống, nhưng lòng lại cay đắng vô cùng, anh cảm thấy cô vợ mình chọn và cô vợ trong lòng anh ngày càng chẳng giống nhau, thậm chí có lúc anh còn không hiểu được.