Tuy nhiên, Cảnh Thượng lại không tin lời Kiều Tâm Duy, vì anh biết những cuộc xem mắt của cô đều không thành công, thế nên mới quyết định chính thức tỏ tình với cô.
Nhiều năm đằng đẵng trôi, anh lẳng lặng nhìn Kiều Tâm Duy từ từ lớn lên, nhìn cô bắt đầu biết yêu, tốt nghiệp và đi làm, chôn chặt tình cảm của mình dưới đáy lòng. Ban đầu, anh định lập gia đình sau khi Kiều Tâm Duy kết hôn, nếu Kỷ Tiểu Hải không đột ngột phản bội cô, có lẽ anh mãi mãi sẽ giấu giếm tình cảm của mình.
Thời gian cố vừa chia tay, dường như đêm nào anh cũng thấy Kiều Tâm Duy thầm khóc nấc ở một góc ngoài ban công, thế nhưng ban ngày, cô vẫn xốc lại tinh thần đi làm như bình thường. Tâm Duy mỉm cười nói với mọi người rằng mình không sao, nhưng anh biết lòng cô đang rỉ máu.
Không ai hiểu con bằng cha, Cảnh Trí Thành nhanh chóng nhận ra tình cảm của Cảnh Thượng. Lời cảnh cáo đầy nghiêm khắc của ba giúp anh hiểu rằng, mình không thể mơ mộng bất kì tình cảm nào với Tâm Duy cả, bởi anh và cô là anh em.
Đó là nguyên nhân khiến hai cha con cãi nhau một trận to.
“Tâm Duy, đừng lừa anh, anh hiểu em rất rõ, em không thể hẹn hò với một người xa lạ được” Cảnh Thượng nói chắc nịch.
Kiều Tâm Duy lắc đầu, gương mặt cổ thờ ơ như thể không hề có chuyện đó: “Không có gì là không thể, con người ai cũng thay đổi cả” Đối diện với sự nghi ngờ của mẹ và anh trai, cô nói chắc chắn: “Anh ấy hẹn con ăn cơm vào ngày mai, nhân tiện muốn một câu trả lời cụ thể từ phía con, con đã nghĩ kĩ rồi, con chấp nhận”
Hạng Linh và Cảnh Thượng đồng thanh hỏi một câu: “Cậu ta là ai?”
Kiều Tâm Duy giải thích: “Là bạn nối khố của chồng đồng nghiệp con, là một người lính. Trước đây anh ấy ở nước ngoài vài năm, bây giờ đã về sống ở thủ đô” Lời đã nói ra không thể rút lại, nếu đã lỡ bịa rồi thì phải bịa cho đúng, nhưng sự hiểu biết của cô về Giang Hạo cũng chỉ có chút đó thôi.
Ngay lúc đó, chốt cửa mở ra, Cảnh Trí Thành vừa hát nghêu ngao vừa đi vào nhà nói: “Hôm nay anh hốt được rất nhiều chiến lợi phẩm, câu được cả một thùng cá đầy, tất cả đều là cá lớn đấy”
Cuối cùng, tình cảnh lúng túng này cũng kết thúc.
***
Giang Hạo đang vặn vòi hoa sen định tắm rửa thì nghe thấy chuông điện thoại vang lên ở ngoài. Anh vội quấn khăn tắm bên hông rồi ra khỏi phòng tắm.
Anh cầm di động lên, khi thấy chữ “Kiều” hiện lên trên màn hình điện thoại, anh vừa cười vừa nghĩ thầm: Biết ngay là mánh khóe của cô mà, không vờ vịt với tôi nữa à?
“A lô, ai vậy?” Anh cố ý nói.
“A lô, là Giang Hạo đúng không, tôi họ Kiều”
“Ai đó?” Anh tiếp tục cố ý.
“Kiều Tâm Duy
“A.” Thì ra tên đầy đủ của cô là như thế: “Có chuyện gì không?”
“Thế này... Ngại quá, quả thật tối nay tôi có chút chuyện trong nhà không hẹn với anh được, nên ngày mai được không, ngày mai anh có rảnh không?”
Giang Hạo có cảm giác như mình vừa ghi được một bàn thắng, là một chỉ huy, nếu anh không có khả năng nhận ra năng lực của binh sĩ, không biết cách lãnh đạo họ, cũng như không thể phân tích tình hình trận chiến thì làm sao có thể đánh thắng được chứ?! Cô gái tên Kiều Tâm Duy này thật thú vị, chơi trò “dục cầm cố túng”* với anh ư, đúng là một người phụ nữ thông minh, chà chà!
(*) Dục cầm cố túng: một trong 36 kế, có nghĩa là “Muốn bắt phải thả”. Thời Tam Quốc, Mạnh Hoạch làm phản khiến Thục Hán bất ổn. Để thu phục Mạnh Hoạch, Gia Cát Lượng đã bảy lần bắt, bảy lần thả (thất cẩm thất túng, tiết 8) Mạnh Hoạch khiến Mạnh Hoạch đội ơn mà không dám làm phản nữa. Tào Tháo muốn dùng Quan Vũ để làm dũng tướng cho mình đã cấp cho Quan Vũ ngựa Xích Thố để Quan Vũ lên đường tìm huynh đệ Lưu Bị và Trương Phi; nhưng Quan Vũ chỉ cưỡi ngựa đi một đoạn bèn quay lại trở về với Tào Tháo để nguyện ra trận chiến đấu trả ơn cho Tào Tháo.
Tuy nhiên, anh thích phụ nữ tự cho mình thông minh, đặc biệt là loại phụ nữ tự cho mình thông minh bị anh nhìn thấu. Ở cùng với loại phụ nữ này, ít nhất cuộc sống của anh sẽ không thiếu những điều thú vị.
“Ngày mai tôi rảnh, sau đó thì sao?” Nếu có thích đóng kịch, thì anh cũng đành giả vờ giả vịt lại vậy.
“Vậy trưa mai chúng ta hẹn nhau cùng ăn một bữa, để tôi nghĩ địa điểm rồi báo anh sau”
“Được.”
Cúp điện thoại, Giang Hạo tỏ ra rất hài lòng, anh biết ngay là nếu bản thân ra mặt thì sẽ không có người phụ nữ nào có thể từ chối được mà. Còn đối với Kiều Tâm Duy, cô cảm thấy đây là một việc cực kỳ bất đắc dĩ, thậm chí là bất lực. Trời má, sao lại có một thằng cha ngạo mạn như vậy chứ, rõ ràng anh
ta biết người gọi là cố, biết rõ là cô muốn hẹn gặp, thế mà anh ta còn giả vờ là không biết, chắc chắn là cố ý đây. Thằng cha này không những ngạo mạn mà còn thù dai nữa, cực cực kỳ thù dai luôn!
Kiều Tâm Duy ngã mình xuống giường, nếu Cảnh Thượng không đột ngột về nhà, nếu có của cô không giới thiệu mấy tên cực phẩm cho cô xem mắt, thì cô sẽ chẳng thèm nghĩ tới gã kiêu căng Giang Hạo này đâu. Thôi thì tới đâu hay tới đó vậy.
Nhà hàng Tây thì quá trang trọng, nhà hàng Trung Quốc thì lại nghiêm túc, cửa hàng ăn nhanh thì bình thường, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cô quyết định đi ăn lẩu.
Lí do quan trọng nhất là người trong tiệm lẩu khá đông nên chỉ số an toàn cao.
Lần thứ hai gặp Giang Hạo là trước cửa tiệm lâu náo nhiệt, Kiều Tâm Duy phải gật gù chấp nhận rằng nhan sắc của gã này đúng là không tệ, ngay cả gu ăn mặc cũng không thể nào bắt bẻ được. Bộ comple xám tro với thiết kế đơn giản nhưng lại rất hài hòa với vẻ lạnh lùng của anh ta, bên trong là áo sơ mi trắng với một khuy áo để mở, trông không nghiêm túc quá mức giữa quán lẩu bình thường này.
Giữa không gian ồn ào và xô bồ, vẻ bề ngoài cao lớn và đẹp trai của Giang Hạo nhanh chóng biến thành một điểm nhấn nổi bật trong mắt mọi người, thậm chí có khoảng vài giây không gian lại trở nên yên tĩnh lạ lùng.
“Hắt xì?” Kiều Tâm Duy chưa kịp thốt lên lời chào thì tiếng hắt hơi đã thay cô thu hút sự chú ý của anh, anh cất bước về phía cô.
“Tối qua tôi cảm lạnh, sáng nay vừa thức dậy thì thấy mình bị cảm nhẹ” Kiều Tâm Duy vội vàng giải thích, chuyện này cũng mất mặt quá.
Giang Hạo hơi nhếch môi, sau đó ngồi xuống ghế: “Bị cảm đi ăn lẩu, đúng là sáng suốt.”
“...” Kiểu Tâm Duy không biết anh ta đang khen hay là xiên xỏ mình nữa. Trong phút chốc, cô không biết nên nói gì để đáp lại.
Sau đó, hai người gọi món, món được mang tới, chấm lửa, bắt nồi lẩu lên. Suốt cả quá trình, hai người không hề nói một câu nào với nhau.
Kiều Tâm Duy cảm thấy rất may mắn vì tiệm lẩu này đúng là lựa chọn chính xác của cô, nếu không thì ăn làm sao được khi ngồi đối diện một khối băng cơ chứ?!
Giang Hạo quan sát cẩn thận, cô khác với những tiểu thư khuê các anh thường xuyên gặp mặt rất nhiều. So sánh với các cô gái đó, cô tự nhiên và chân thực hơn. Gương mặt cô rất xinh xắn, đặc biệt là đôi mắt trông rất có thần, thật khó thấy điều này ở những cô gái khác. Cách ăn mặc của cô khá bình thường, nhưng không sao, phong cách có thể dần dần thay đổi. Về tính cách thì bây giờ anh biết không nhiều lắm, nhưng ít ra cũng không phải kiểu tẻ ngắt.
Càng ngồi càng không thoải mái, Kiểu Tâm Duy rốt cuộc cũng gợi lên một chủ đề: “Hôm qua ngại quá, vì hơn nửa tháng rồi nên tôi không nhớ ra đó là anh” Cô thà nói chuyện tào lao còn hơn ngồi nhìn nhau trân trần như khi nãy: “Hơn nữa, buổi gặp mặt hôm đó cũng chẳng tốt đẹp lắm, nên tôi khá bất ngờ khi nhận được điện thoại của anh”
Giang Hạo nói như thật: “Ngay ngày hôm sau tôi phải đến tỉnh khác, hôm qua mới về lại thủ đô, công việc của tôi khá đặc biệt, trong lúc thực hiện nhiệm vụ không thể liên lạc với người khác được.”
“À, thì ra là như vậy... Nghe Vấn Thanh nói chức của anh khá cao, là cao cỡ nào? Ý tôi là anh quản lí bao nhiêu người ấy? Nhiệm vụ của các anh là gì?” Kiểu Tâm Duy tò mò hỏi.
Tuy nhiên, Giang Hạo lạnh lùng trả lời: “Cô không nên hỏi những vấn đề này, dù cô có hỏi, tôi cũng không trả lời được.”
“...” Anh trai quân nhân thật nghiêm túc, nói cái gì cũng nghiêm nghị như thế, thật khó bắt chuyện, cố gượng cười nói: “Ha ha, được thôi... Lẩu sôi, ăn được rồi”
Nói xong, Kiều Tâm Duy vội mở nắp ra, một làn khói nóng mang theo hơi cay xộc thẳng vào mũi khiến cô nhịn không được phải hắt hơi, làm nước mũi bay thẳng vào nồi nước lẩu.
Trong nháy mắt, hai người như hóa đá.