Nửa buổi hôm đó, cả hai quấn quýt nhau trong phòng, Vĩ Thành dẫn Tâm Dao đi dọc bờ biển, cùng cô chơi đùa, nghịch cát hệt như hai đứa trẻ mới lớn, không để ý rằng có một vài người đứng ở xa, nhìn bằng ánh mắt khó hiểu.
Màn đêm buông xuống, Tâm Dao nằm trong lòng Vĩ Thành đánh một giấc ngon lành, riêng anh vẫn lặng thầm vuốt tóc cô, vẻ mặt vui vẻ đã biến mất: “Tới khi nào em mới thôi nghĩ cho người khác mà ích kỉ một lần?”
Những chuyện Tâm Dao trải qua làm sao mà không được báo cáo lại với Vĩ Thành.
Anh ở doanh trại xa xôi nhưng tâm luôn hướng tới cô, nhằm lúc chỉ muốn ém xuống hết hàng đống tin tức xấu xa đó.
Cô không nói, anh cũng vờ như không biết, tránh phụ đi tấm lòng của cô dù thâm tâm dâng lên từng hồi chua xót.
Sau cùng, anh ôm cô vào lòng một cách nhẹ nhàng, nhắm mắt lại, bên tai vang lên tiếng động lướt ngang qua của một bóng dáng bên ngoài cửa sổ.
______________
Ánh nắng chiếu rọi qua tấm màng, Vĩ Thành sờ bên cạnh, vừa trống rỗng vừa lạnh lẽo, người con gái kia đã đi đâu mất rồi? Anh lập tức mở mắt, bên mũi thế mà nghe thấy mùi đồ ăn ngây ngất.
Tâm Dao đứng trước cái bếp nhỏ, thử chút mùi vị của món cháo buổi sáng, đột ngột cảm nhận hơi ấm áp sát sau lưng cùng mùi bạc hà thơm ngát.
Một nụ hôn chào đón vào cổ, giọng nói ấm áp vang lên: “Sao không gọi anh dậy cùng?”
“Em thấy anh ngủ ngon quá, với lại còn khá sớm.” Tâm Dao múc cháo ra tô, sau đó đi lại bàn dù phía sau vẫn còn cái đuôi ‘nhỏ’ Vĩ Thành: “Đừng giỡn nữa, ngồi vào bàn đi anh.”
“Anh không thích.” Vĩ Thành nhẹ giọng đáp, cố tình lẽo đẽo theo Tâm Dao không rời, cuối cùng còn bắt cô ngồi lên đùi anh.
Tâm Dao đã quen với sự tiếp xúc thân mật này, nên chỉ nhéo mũi Vĩ Thành một cái: “Anh đó, ai nhìn vào mà đoán được đây là đô đốc uy nghi nữa chứ.”
“Ở bên em thì anh cần gì phải là đô đốc, anh chỉ là chồng em thôi.” Vĩ Thành cạ mũi mình vào mũi Tâm Dao khiến cô bật cười.
Cả hai cứ thế giữ nguyên tư thế trên một ghế mà dùng bữa sáng, chật chội nhưng tình thú.
“Em có xin chút đồ của chị Hà, có gì anh trả giùm em nhé.” Tâm Dao nhắn nhủ lại cho Vĩ Thành.
Chị Hà chính là hậu phương của một chiến sĩ trong đây, nhận bổn phận làm cơm cho mọi người.
Khi biết cô đến, chị ấy vô cùng vui vẻ vì rất lâu rồi mới có phụ nữ để nói chuyện nên vô cùng nhiệt tình mà cho mượn chút gia vị vào lúc cô muốn nấu bữa sáng cho đô đốc.
“Anh biết rồi, em ăn thêm chút đi, lát quay phim sẽ đói đấy.” Vĩ Thành gật đầu, tận hưởng bữa sáng tình yêu của vợ rồi lại cùng cô thu dọn đồ đạc.
Bàn tay hai người vẫn nắm chặt vào nhau, Vĩ Thành và Tâm Dao có chút không nỡ rời xa.
Anh vuốt vài lọn tóc bay loạn trên trán cô, khẽ căn dặn: “Đừng làm việc quá sức, có gì cứ nói với ông nội và mẹ, gặp nguy hiểm thì gọi cho Thiên Tuấn.”
“Em biết rồi.” Tâm Dao gật đầu, ánh mắt bốc lên tầng nước.
Lúc này, chiếc xe đón cô cũng xuất hiện.
Văn Tứ bước xuống, không quên đi tới bắt tay với Vĩ Thành.
Anh gật đầu một cái, tỏ vẻ tôn trọng: “Cảm ơn cậu đã chăm sóc Tâm Dao nhà tôi mấy ngày qua, nếu có gây phiền phức gì cho cậu thì tôi thay mặt cô ấy xin lỗi trước.”
“Không thưa đô đốc, Tâm Dao làm việc rất tốt, không hề gây phiền hà gì cả.” Văn Tứ lập tức đáp lời,
Cảnh tượng này làm người khác liên tưởng đến người cha đang dẫn con gái đến nhờ vả thầy giáo dạy dỗ cô nên người.
Tâm Dao nhíu mày, cũng có cảm giác như thế nhưng không dám nói ra, chỉ lặng lặng nhìn hai người đàn ông khen qua khen lại, sau đó còn thấy quản lý Tứ lấy ra tờ giấy để xin chữ kí.
Thì ra quản lý của cô cũng có sở thích đu thần tượng.
Văn Tứ lên xe trước, chừa lại không gian cho cặp đôi.
Tâm