Vĩ Thành chỉnh lại vạt áo, sau đó quay sang nhìn Tâm Dao đang được các thợ tỉ mỉ trang điểm.
Hôm nay là ngày ra mắt mv ca nhạc.
Cô khoác lên mình chiếc váy xanh dương đậm đính đá khiến không gì có thể lấp lánh bằng.
Chiếc rèm được mở ra, anh khẽ đứng hình, thật muốn cho cả thế giới biết người con gái xinh đẹp trước mặt là chỉ của riêng anh mà thôi.
“Anh thấy sao ạ?” Tâm Dao nhìn chính mình trong gương, không biết tạo dáng như vậy đã ổn chưa, có bị quá đà, hoặc có bị quá chìm hay không?
Vĩ Thành bước tới gần, cầm lấy tay cô mà hôn lên một cách trân trọng: “Mạn phép để tôi hộ tống tiểu thư đến buổi ra mắt hôm nay nhé?”
Tâm Dao ngẩn người, sau đó hiểu rằng Vĩ Thành đang cố làm cô bớt căng thẳng hơn: “Không thành vấn đề.”
Những nhân viên ở đó chỉ biết ôm tim mà gào thét trong im lặng.
Đô đốc và phu nhân đang thả thính với nhau nhưng tim họ lại là thứ điên cuồng nhảy múa, ở đâu ra một cặp đôi đẹp nhãn như thế.
“Cảm ơn mọi người nhé, tôi rất hài lòng.” Vĩ Thành quay đầu lại nói với nhân viên như thể từ nãy đến giờ chính anh mới là người được trang điểm.
“Dạ không sao, được phục vụ đô đốc và phu nhân là niềm tự hào của chúng tôi.” Tất cả nhân viên có mặt đồng thời cúi đầu, tỏ vẻ cung kính.
“Cảm ơn mọi người, tôi sẽ trở lại vào lần sau nhé.”
Tâm Dao vẫy tay và cúi chào với từng người trong cửa tiệm, sau đó được Vĩ Thành cẩn thận nhấc làn váy vào trong xe.
Mọi người đều nở nụ cười thương mại, nhưng chiếc xe vừa chạy đi, ai cũng ôm lấy trái tim của mình.
“Tôi đã bị nụ cười kia lấy cắp trái tim.”
“Tự nhiên tôi thấy Đô đốc may mắn cỡ nào mới lấy được phu nhân.”
“Tôi không biết, quản lý đâu, tôi muốn xin nghỉ phép để đi đến buổi họp báo.”
“Tôi cũng vậy.”
Mọi người đồng thanh lên tiếng, giây sau đã thấy quản lý khoá chốt cửa, trên tay còn là gậy theo đuổi thần tượng in hình Tâm Dao: “Chúng ta cùng đi, tao mua mỗi đứa một cái rồi.”
“Quản lý là số một.”
Chiếc xe dừng trước sảnh, mọi ánh đèn hướng về phía đó, liên tục nhấp nháy chỉ để bắt trọn từng khoảnh khắc.
Vĩ Thành bước xuống đầu tiên, đảo ánh mắt xung quanh rồi quay ra sau và đưa tay ra.
Từ bên trong, một bàn tay nõn nà đặt lên tay anh, mượn sức rướn người, xuất hiện trước công chúng.
“Tắc! Tắc!”
Máy ảnh lập việc hết năng suất, không bỏ qua bất kì tấm hình nào giữa đô đốc và phu nhân tình tứ bên nhau.
Vĩ Thành dẫn Tâm dao vào trong, không quên cúi chào với mọi người.
“Phiền mọi người chụp vợ tôi đẹp chút nhé.
Cảm ơn rất nhiều.” Anh lên tiếng, nở nụ cười dịu dàng khiến các tay săn ảnh ngỡ ngàng.
“V… vâng, không thành vấn đề, đô đốc phu nhân sẽ là người đẹp nhất đêm nay.” Họ lập tức la lên, điên cuồng chỉ cách cho Tâm Dao tạo dáng.
Tâm Dao cúi đầu với mọi người, sau đó nói nhỏ vào tai của Vĩ Thành: “Anh ranh ma thật đấy.”
“Tất cả để làm em đẹp trong mắt người khác hả? Ừ anh ranh ma thế đấy, dù sao em cũng không bỏ anh được rồi, đô đốc phu nhân.” Vĩ Thành vòng tay quanh eo của Tâm Dao, kéo cô vào lòng rồi dẫn cô vào bên trong.
Thuỳ Linh nhiệt tình tiếp đón khách quý, cũng như chụp hình với mọi người, vừa nhìn thấy bóng dáng thiên nga lột xác của Tâm Dao thì lập tức vẫy gọi: “Tâm Dao, bên này, chờ em nãy giờ đó.”
Tâm Dao cũng mỉm cười đáp lại, sau đó tiến vào vòng tròn đám người, tay vụt ra khỏi tay của Vĩ Thành khiến cô phải quay lại với vẻ mặt khó hiểu.
Nhưng anh chỉ đứng đó và cổ vũ cho cô đi lên, anh sẽ ở đây làm hậu phương vững chắc cho cô, hệt như lúc anh ở ngoài doanh trại, và cô trở thành nơi anh gửi gắm tất cả sự âu lo.
Tâm Dao gật đầu, từng bước tiến lên bục cao, cùng Thuỳ Linh tiếp đón các đạo diễn,