“À dạ, em xin lỗi.” Tâm Dao lấy lại được thần trí, gấp gáp thay đổi lại động tác cho đúng hơn, nhưng cơn choáng ập tới làm cô mém nữa té nhào, nhưng may mắn đã có vài người phía sau nhanh chóng đỡ lấy cô kịp, thế mà cánh tay vẫn bị xước nhẹ.
“Tâm Dao, em không sao chứ?” Thầy Khiêm lập tức đi lên, hỏi với vẻ hốt hoảng, lập tức yêu cầu cô phải đi nghỉ ngay lập tức.
Tâm Dao không thể cãi lại, đành phải gom đồ mà lủi thủi ra khỏi sân khấu.
Sau một tiếng đồng hồ, cô trở về nhà họ Triệu với trạng thái mệt mỏi, nhưng thứ bất ngờ đập vào mắt cô là cảnh tượng mẹ Triệu ngồi cùng với một cặp vợ chồng trạc tuổi.
“Con gái, con về rồi hả, mau lại đây.” mẹ Triệu vỗ chỗ ngồi bên cạnh, ý bảo Tâm Dao đến bên, đợi khi cô ổn định, bà mới vui vẻ giới thiệu: “Đây là con dâu tôi, là vợ của thằng Thành, còn đây là vợ chồng chú thím Hoàng, bên Mỹ mới về.”
“Dạ con chào chú thím.” Tâm Dao lễ phép gật đầu, ngồi ở bên không biết nên chôn mặt đi đâu khi mẹ Triệu khen ngợi cô hết mực.
“Tôi mà còn đứa con gái thì chắc cũng xinh đẹp và trạc tuổi tiểu thư Tâm Dao đâu.” bà Hoàng lên tiếng, ánh mắt nhìn cô có chút nhớ nhung, không hiểu vì sao lại làm cô thấy rung động.
“À tôi xin lỗi, tôi quên mất việc đó.” Mẹ Triệu áy náy: “Cháu bé có linh thiêng trên trời, nhất định sẽ hiểu tấm lòng của bà.”
Lúc này, Tâm Dao mới biết chú thím Hoàng là cổ đông lớn nhất trong các sự kiện từ thiện khắp trên thế giới.
Họ đi rất nhiều nơi, cứu giúp rất nhiều người, phần lớn là các đứa trẻ mồ côi chỉ để tưởng nhớ và an ủi vong hồn của đứa con gái xấu số.
Cô cảm động, việc tốt này thật sự rất đáng trân trọng.
“Ủa tay con bị sao thế?” Mẹ Triệu nhìn vết xước còn âm ỉ máu trên tay của Tâm Dao mà hốt hoảng.
Không đợi cô kịp giải thích thì, bà lập tức đi vào trong nhà để lấy hòm thuốc ra.
Lúc này, bà Hoàng ngồi ở đối diện, thế mà lại vòng qua rồi ngồi xuống kế bên Tâm Dao, khe khẽ nhìn vết thương rồi nhíu mày lại: “Có đau không con?”
“À dạ, con không sao.” Tâm Dao nhận được sự quan tâm từ người lạ, có chút ngại ngùng nhưng tim lại đập bình bịch.
Mẹ Triệu đem hòm thuốc ra, lấy đồ sát trùng vết thương cho Tâm Dao, rồi lo sợ qua trạng thái của đứa bé: “Con có thấy đau bụng hay gì không?”
“Dạ không, mọi thứ vẫn ổn thưa mẹ.” Tâm Dao mỉm cười, khuôn mặt vẫn tỉnh như ruồi nhìn vết thương đang nổi lên từng bọt nhỏ lí tí.
“Ơ thế là tiểu thư đây đang có mang à?” Ông Hoàng ngẩn người, sau đó hỏi lại.
“Đúng rồi, song hỉ lâm môn đó, tháng sau đám cưới tụi nó luôn nên hai người ở lại chung vui nhé.” Mẹ Triệu thấy có cơ hội nên lập tức mời hai vợ chồng chú thím Hoàng tham gia hôn lễ.
Vốn dĩ hai người qua đây chỉ vì chút công chuyện riêng, sau đó sẽ lại bay sang các nước khác và tiếp tục công việc từ thiện của mình.
Nhưng khi thấy sự nhiệt tình của bà Triệu, cùng chút nhớ thương con gái thông qua bóng hình Tâm Dao, họ nhìn nhau rồi đồng ý ở lại.
________________
Tâm Dao tiếp tục rơi vào trạng thái bận rộn, hôn lễ, vở kịch và phim.
Đến tối, cô chỉ vừa mới ngã lưng ra giường thì đã thiếp đi rất nhanh khiến Vĩ Thành đau lòng không thôi.
Anh cố gắng lắm mới khuyên cô nên nghỉ ngơi sau khi kết thúc cả hai lịch trình kia, nếu có nhận thì chỉ được nhận những việc nhẹ nhàng trong vòng một hoặc hai ngày mà thôi.
Tất nhiên là cô không nỡ làm chồng mình phật lòng nên chỉ đành đồng ý.
Đến sân khấu, mọi người vẫn cống nạp cho Tâm Dao không ít đồ ăn bồi bổ vì đa phần đều là các trưởng bối già dặn kinh nghiệm với trẻ nhỏ.
Việc này thành