Vĩ Thành vừa về nhà để lấy gào mên cơm cho Tâm Dao.
Khi cánh cửa mở ra, cảnh tượng cô dựa vào tường, mắt nhìn ra cửa sổ lặp lại kể từ lúc cô biết đứa trẻ đã mất.
Anh gật đầu cảm ơn với y tá.
Người ta lo sợ cô sẽ bị trầm cảm sau cú sốc này nên luôn túc trực ngày đêm, tránh cho tình trạng như một vài thai phụ tự kết liễu bản thân.
“Dao…” Vĩ Thành khẽ gọi, không dám làm cô giật mình trong chính thế giới riêng của mình.
Tâm Dao quay đầu lại, thở ra một hơi dài: “Anh tới rồi ạ?”
“Ừm, anh tới rồi.
Em lại giường ngồi ăn chút cơm nhé.” Vĩ Thành nhỏ giọng dụ dỗ, đưa tay ra, chờ đợi cô đón lấy.
Thấy cô im lặng một lúc lâu nhưng vẫn chấp nhận nắm tay anh khiến tim đang treo trên cổ họng cũng rơi xuống lại bình thường.
Tâm Dao nhìn Vĩ Thành cứ bận rộn mà có cảm giác an ủi.
Cô cũng đã thông suốt mấy ngày nay, cũng dần chấp nhận sự thật bào thai vừa hình thành trong bụng đã mất.
Giấc mơ kia quá chân thật làm cô tin tưởng rằng đứa con nhỏ sẽ quay trở về.
“Anh ơi” Tâm Dao giữ lấy tay của Vĩ Thành: “Cùng ăn với em đi.”
Vĩ Thành ngẩn người rồi mỉm cười một cách nhẹ nhàng, sau đó ngồi xuống bên cạnh Tâm Dao, anh một muỗng, em một muỗng, cũng xử lý sạch sẽ đồ ăn bên trong gào mên cơm.
Tối đó, Tâm Dao đột ngột mở mắt, không vì ác mộng hay gì cả, chỉ cảm thấy cổ họng khô rát.
Cô đưa ánh mắt xung quanh, hình bóng của Vĩ Thành đã biến mất khiến cô bần thần.
Đặt chân xuống giường, cô rảo bước khắp hành lang, sau cùng là dừng ở khu vực sân tắm nắng rộng lớn.
Trong bóng tối, anh ngồi tại băng ghế đôi, gục đầu vào bàn tay.
Tâm Dao vốn tưởng Vĩ Thành mệt nên đi tới một cách nhẹ nhàng, nhưng bỗng nghe thấy tiếng khịt mũi.
Cô đứng sau lưng anh, tim khẽ quặn lại, cô đã quên mất không phải chỉ mình cô mất đi đứa con.
Cô đã bỏ qua cảm xúc của chồng, để rồi giờ mới có thể chứng kiến cảnh anh tự gục ngã một mình.
Vĩ Thành thật chất vẫn trong trạng thái tự trách, mỗi tối sẽ ra đây cầu nguyện cho thần linh cho đứa con chết yểu, cũng như ổn định lại tâm trạng.
Bất ngờ, một vòng tay ôm chầm lấy anh từ phía sau cùng mùi hương quen thuộc.
“Em không thấy anh đâu cả.” Tâm Dao thì thầm, dụi mặt vào cổ của anh.
Vĩ Thành giật mình, nắm lấy cánh tay lạnh ngắt của Tâm Dao rồi dắt cô ra trước mặt mình: “Anh xin lỗi, em sợ à?”
“Em không ạ.” Tâm Dao ngồi lên đùi Vĩ Thành, sau đó rút vào lòng anh: “Anh ra đây mà không rủ em gì cả.”
“Anh xin lỗi, thấy em ngủ ngon quá…” Vĩ Thành kiếm bừa một lí do, dùng tay xoa nhẹ bắp tay của cô, cố gắng ủ ấm.
Tâm Dao đưa tay lên chạm lên mặt của Vĩ Thành, cũng truyền cho anh chút hơi ấm để an ủi lòng nhau.
Cả hai dựa dẫm, quyết định vượt qua nỗi khó khăn này.
______________
Vĩ Thành lần nữa lập được công trạng lớn, phá được đường dây mua bán thuốc cấm qua đường biển và có sự góp mặt của không ít người có uy quyền trong thành phố.
Một số bộ phận thu liễm lại động tác, không dám làm gì quá đáng.
Một số cảm thấy may mắn khi không dính dáng gì dù đã bị rủ rê qua.
Mỹ Ngọc được cứu chữa kịp thời, cũng đã phát hiện có phản ứng dương tính với thuốc lậu nên bị tạm giam, đợi khoẻ lại sẽ xét xử, nhưng tất nhiên tội nặng nhất chính là giết một sinh linh chưa kịp thành hình.
Ả gào khóc dữ dội, không thể nhớ rõ ngày hôm đó mình đã làm gì.
Khoảng thời gian bị cư dân mạng chà đạp và sỉ nhục, ả rơi vào tiêu cực, suốt ngày đập phá đồ đạc và càng lúc càng hận thù với Tâm Dao.
Vì thế trong lúc mê mang thuốc, ả đã làm ra hành động không thể kiểm soát.
Những ngày tiếp theo, nhiều người nhà của những kẻ bị bắt liên tục đến nhà đô đốc để xin được giảm ám, nhưng họ chỉ nhận được câu trả lời không thể.
“Tôi chỉ chấp