“Thím… thím Hoàng… mẹ?” Tâm Dao lắp bắp, không biết bản thân đang nói gì nữa.
Thím Hoàng cũng không biết phải giải thích thế nào, đêm qua sau khi nhìn thấy kết quả xét nghiệm ADN, bà đã hỏi người này là ai.
“Là tiểu thư Tâm Dao.” Trợ lý Minh Đức lên tiếng khiến chú thím Hoàng hoảng sợ.
“Cái này…” Cả hai thốt lên rồi đồng thời nhìn nhau, không dám phủ định cũng không dám khẳng định chuyện này liệu có phải sự thật hay không: “Nhưng sao ông có được cái này?”
“Biết sao được giờ, tôi bị bệnh nghề nghiệp, đã đi theo hai người quá lâu, thấy ai có nét tương đồng thì tôi đều muốn xem thử có phải con gái thất lạc của hai người không, chưa kể còn thấy hai người lo cho tiểu thư Tâm Dao đó như thế nên thử một chút chắc cũng không sao.”
Trợ lý Minh Đức lên tiếng giải thích, kể lại toàn bộ quá trình mình đã thành công xin xét nghiệm chút máu của Tâm Dao và chú thím Hoàng một cách vô cùng khó khăn nên đến bây giờ mới có thể có kết quả này.
Nhưng họ phải làm sao để đi nhận lại con gái đây? Người nhà họ Triệu có nghĩ là họ có quyết định quá mức sốc nổi và có ý đồ bất chính nào không?
Cho đến bây giờ, Tâm Dao và thím Hoàng lại gặp nhau trong tình huống không thể nào bất đắc dĩ hơn.
Thím vừa định lên tiếng, lại thấy trên tay của cô đeo sợi dây đỏ mà lập tức đi đến, run rẩy: “Cái này…”
“À, cái này là mẹ của con để lại cho con, theo người trong cô nhi viện nói như thế đấy ạ.” Tâm Dao mỉm cười trông có chút khó coi: “Chắc thím chưa biết, thật chất con là cô nhi.”
Thím Hoàng đưa tay bịt miệng mình lại, cố không bật ra tiếng nức nở, sau đó lấy trong người ra một cọng dây trông y hệt thứ trên tay của Tâm Dao khiến cô vô cùng ngạc nhiên.
Thím nâng tay cô lên, áp sát hai sợi lại với nhau, thế mà lại ra một hình thù kỳ lạ, nhưng nếu nhìn kĩ thì sẽ thấy đó là một nửa trái tim.
“Thứ này là chính tay thím thắt ba cọng cho con gái thím và chồng thím, nếu ghép lại hoàn chỉnh thì sẽ là hình trái tim.” Thím Hoàng vừa khóc vừa nói: “Tình yêu không ở đâu xa…”
“...! mà nó có mặt khi chúng ta ở cạnh nhau.” Tâm Dao lắp bắp, tiếp lời của thím Hoàng, cô vẫn nhớ rõ câu nói đó mỗi khi cả gia đình vui đùa bên nhau.
“Con gái!” Thím Hoàng không kìm nén cảm xúc của mình nữa, trực tiếp ôm chầm lấy Tâm Dao mà nấc lên từng cơn.
Cô cũng vòng tay siết chặt lấy người thím.
Họ lạc nhau tại đây và rồi lại tìm thấy nhau tại chính nơi này.
Tâm Dao đỡ thím Hoàng lại ghế, không nói gì, chỉ lặng lẽ ngắm nhìn nhau.
Thím nói: “Mẹ đã nghe hết những chuyện con từng phải đối mặt khi ở bên nhà họ Lý, phải chi mẹ tìm được con sớm hơn.”
“Không sao đâu mẹ, mọi chuyện đã tốt hơn rồi.” Tâm Dao an ủi mẹ Hoàng, cô sẽ không nói rằng điều tồi tệ hơn đã xảy ra tại kiếp trước cả rồi.
Kiếp này, cô có được người chồng yêu thương mình, tìm lại được gia đình thì còn gì phải hối tiếc nữa chứ.
“Vĩ Thành đối xử với con tốt chứ?” Mẹ Hoàng lên tiếng hỏi về con rể.
“Anh ấy tốt lắm ạ, tốt nhất.” Tâm Dao vừa nghe nhắc tới chồng mình thì ánh mắt sáng rực như trăng rằm đêm ba mươi khiến mẹ cô chỉ biết lắc đầu, chỉ mới tìm thấy con gái thì đã bị một thằng bé ất ơ khác cướp lấy.
Lúc này, từ đằng xe, chú Hoàng đang chạy tới cùng Vĩ Thành.
Cả hai tìm kiếm người phụ nữ của mình, thế mà lại nhìn thấy nhau trong phút chốc.
Anh nhìn cô với ánh mắt lo lắng, cũng khá ngạc nhiên khi thấy chú thím Hoàng ở đây, nhưng giây sau vô cùng bất ngờ khi chính vợ mình thông báo rằng đây rất có thể là gia đình thất lạc của cô.
Không thể chậm trễ, nhà họ Triệu cùng nhà họ Hoàng kết thông gia, tất nhiên là đã có thêm một lần xét nghiệm ADN lần nữa và xác thực Tâm Dao chính là tiểu thư thất lạc của nhà họ Hoàng giàu có nhất nhì thành phố.
Thông tin vừa