Sáng hôm sau, Tâm Dao thức dậy từ sớm, mắt mở trao tráo lên trần nhà.
Hồi ức cô quay về thời khác sau khi cô vệ sinh cho Vĩ Thành xong.
_______________________
Tâm Dao nán lại một chút để tâm sự với Vĩ Thành.
Cô chống hai tay lên thành giường, đỡ lấy má mình như một cô gái nhỏ, đôi môi hơi chu lên:
“Mai Thuỷ muốn vu oan giá hoạ cho Tuệ Khanh khi chúng tôi bắt cặp nhảy với nhau.
Tất nhiên tôi nhìn ra điều đó và không để cho cô ta toại nguyện rồi.
Đợi đến khi cô ta tới gần, tôi đá ánh mắt với Minh Tâm để cậu ấy chú ý đến tôi và Tuệ Khanh.”
Tâm Dao thấy kể không cũng nhàm chán, nên nắm lấy bàn tay thon dài có phần chai sạn của Vĩ Thanh mà x0a nắn:
“Tôi thấy rõ Mai Thuỷ cố tình đẩy Minh Tâm ra để xoay một vòng rồi giả vờ ngã xuống.
Nhưng cô ta không biết tôi đã đoán trước được nên tôi kịp thời kéo Tuệ Khanh cách ra xa.
Sau đó, tôi còn làm cô ta bẽ mặt.”
Tiếng cười khúc khích hả hê của Tâm Dao rơi vào tai của Vĩ Thành.
Anh khoanh tay trước ngực, hàng ngày ăn dầm nằm dề ở quân trại đã khiến anh chán ghét sự đố kị giả tạo và chơi xỏ nhau như thế.
Thế giới của anh chỉ toàn nói chuyện bằng thực lực và sức mạnh.
Nhưng giờ không hiểu sao lại cảm thấy cô rất đáng yêu, nhạy bén và biết cách tự bảo vệ bản thân cũng như đánh trả.
“Cô ta ỷ có người chống lưng nên lên mặt.
Nhưng đâu có ngờ ý đồ gì đều bị thầy Khiêm nhìn thấu.
À, thầy Khiêm chính là nghệ sĩ múa dân tộc Trần Hoàng Khiêm.
Thầy ấy còn muốn tôi trở thành học trò của mình.
Theo anh, tôi có nên đồng ý không?”
(Truyện chỉ đăng độc quyền trên Noveltoon và không thu phí.
Mong người xem có thể ủng hộ nơi tác giả đăng bài chính gốc.
Xin cảm ơn.)
Tâm Dao đã có suy nghĩ của riêng mình nhưng vẫn hỏi Vĩ Thành như một lời tâm sự mỏng.
Anh xoa cằm, ngẫm nghĩ một lát mới nhớ thầy Khiêm là ai.
Đó là người đàn ông mà mẹ anh hay bắt cho anh xem các buổi diễn của ông dù anh muốn chạy đi chơi hơn bao giờ hết.
Và tất nhiên anh biết về danh tiếng của ông ấy, kể cả những tin đồn chết chốc kia.
Nhưng anh là người thích chinh phục nên phía trước có nguy hiểm thì đã sao, chưa thử thì sao biết mình sẽ vượt qua nó hay không.
Vì thế, anh không muốn cô buông bỏ cơ hội hiếm có này.
Tâm Dao chỉ hỏi vu vơ như sự xoa dịu tâm hồn của mình, nhưng bất ngờ ngón tay của Vĩ Thành khẽ giật một cái khiến cô bàng hoàng.
Cô hơi nheo mắt nhìn anh rồi hỏi:
“Anh nghĩ tôi nên đi theo thầy Khiêm đúng không?”
Đợi năm giây sau, ngón tay của Vĩ Thành lần nữa giật đụng vào bàn tay của Tâm Dao.
Anh có nghe cô nói, anh ủng hộ quyết định của cô.
Cô siết nhẹ bàn tay anh, không tự chủ mà áp nó lên mặt rồi mỉm cười: “Cảm ơn anh vì đã cho tôi ý kiến.”
Tâm Dao đặt tay của Vĩ Thành vào lại trong chăn, tiến sát lại gần khuôn mặt anh rồi đặt lên trán anh một nụ hôn đầy tình cảm.
Đôi mắt cô mờ ảo nhìn xuống đôi mắt nhắm chặt của anh, rung động bởi hàng lông mi cong cong, rồi lại tới chiếc mũi cao và cuối cùng là đôi môi hơi khô lại.
Cô lấy chút nước uống rồi chấm lên môi anh, nhưng ngón tay lại không tự chủ mà cứ sờ qua sờ lại.
Nuốt ực một cái, cô đã bị mê hoặc, khoảng cách hai người càng lúc càng gần.
“Tâm Dao ơi, con nghỉ ngơi sớm đi.
Có gì để quản gia Dương…” Bà Triệu bất thình lình đi vào để nhắc nhở Tâm Dao cũng nên lo lắng cho sức khoẻ của mình nhưng lập tức đứng hình trước cảnh tượng này.
Bà mím môi