May mắn những bảng vẽ dày dặn phần nào đỡ được trọng lượng cơ thể của Tâm Dao và Thuỳ Linh khi cả hai lăn xuống cầu thang.
Cả người cô đau nhức vì tập luyện, nay lại thêm bầm dập.
“Tâm Dao.” Thuỳ Linh cố ngẩng người dậy, sau đó lê từng bước nặng nhọc đến bên Tâm Dao còn đang quay cuồng trong mơ hồ: “Em sao rồi?”
“Em không sao.” Tâm Dao cảm thấy vẫn ổn, thầm cảm ơn bao nhiêu sự tra tấn ở kiếp trước đã tôi luyện sức chịu đựng của cô.
Nhưng cô không ngờ Thuỳ Linh lại liều mình bay theo cô như vậy.
Có lẽ những ân oán đã được xoá bỏ, nhân quả báo ứng.
Tâm Dao ngẩng lên nhìn Mai Thuỷ với ánh mắt thâm trầm.
Cô quên mất một việc đã làm cô phải từ bỏ múa dân tộc, đó là vì cô bị gãy chân.
Nguyên nhân cũng chính cái con người vừa đẩy cô kia cũng đã làm hành động tương tự như thế ở kiếp trước.
Cô vịn vào tường rồi từ từ đứng lên, đi lên từng bậc thang khiến cô ta hoảng sợ.
Mai Thuỷ định bỏ chạy thì Tâm Dao đã nhanh hơn một bước mà tóm lấy cô ta.
Bóp chặt lấy phía sau cổ của cô ả, cô chúi cả đầu cô ả ra khoảng không dưới cầu thang như thể sắp làm cô ả rơi xuống một cách vô lực.
“Cô làm gì vậy? Buông tôi ra.” Mai Thuỷ la lên, ra sức vùng vẫy nhưng chỉ khiến bản thân trượt ra khỏi thành cầu thang nhanh hơn nên dừng lại và thở hổn hển: “Làm ơn, tha cho tôi.
Tôi chỉ lỡ tay thôi.”
“Bây giờ mới biết sợ sao?” Tâm Dao cất giọng nói âm trầm như từ địa ngục vào tai Mai Thuỷ: “Nhìn xuống dưới đó đi, có phải rất sâu không? Nếu giờ tôi lỡ tay buông cô ra thì cô sẽ tựa như một con chim gãy cánh.”
Tâm Dao giả vờ nhả lực ở bàn tay khiến Mai Thuỷ hét lên hoảng hốt nhưng không một ai nghe thấy hay đến gần.
Đơn giản vì Thuỳ Linh đã đứng chặn ở cửa ra vào với ánh mắt hả hê.
Chỉ muốn doạ cho Mai Thuỷ một chút, Tâm Dao kéo cô ả vào lại bên trong rồi thảy xuống sàn nhà lạnh lẽo như tấm lòng của ả.
Cô phủi phủi tay, có chút ghê tởm khi chạm vào người cô ta.
“Chúng ta đi thôi chị Linh.” Tâm Dao đi xuống nhặt đồ đạc lên rồi bỏ đi, không ngoảnh lại thêm một lần nào nữa.
Riêng Thuỳ Linh ngồi xổm xuống, tay bấu chặt cằm Mai Thuỷ rồi thì thầm: “Hôm nay Tâm Dao tha cho mày nhưng tao thì không.
Nếu có lần thứ hai, mày biết mày vừa gây ra nghiệp cho gia đình mình đấy.”
Tới khi bỏ tay ra, hai bên mặt của Mai Thuỷ lại hằn lên thêm dấu vết ngón tay đỏ hoét, cho thấy sức lực của Thuỳ Linh không thể đùa được.
Sau đó, cô ấy cũng gom đồ rồi lon ton chạy theo Tâm Dao với vẻ lo lắng.
“Chị nghĩ mình bỏ qua một bên việc xem bài biểu diễn đi.
Chúng ta đến bệnh viện xem sao.” Thuỳ Linh ưỡn vai và cảm nhận mức độ đau nhức của cơ thể sau cú va chạm vào cầu thang.
Tâm Dao suy nghĩ một lát rồi gật đầu, cô không muốn cơ thể lại xảy ra bất trắc gì như trước.
Vì thế, hai người cùng nhau đi đến bệnh viện trong trạng thái ê ẩm.
_________________
Tâm Dao lại lết thân thể tàn tạ về nhà họ Triệu, kết quả siêu âm mọi thứ may mắn là không có gì tổn thương, chỉ bị trầy xước và bầm vài chỗ.
Lúc cô đang thay dép, bà Triệu cùng Triệu lão gia đi ra với vẻ hốt