Tâm Dao đứng lên, thở nhẹ ra một hơi rồi bất thình lình một vòng tay nhào tới ôm chầm lấy cô.
Thuỳ Linh nhún nhẩy:
“Đẹp quá.
Em làm chị muốn khóc luôn rồi.”
“Chị, chị, em không thở được.” Tâm Dao cần không khí để nghỉ ngơi nhưng đột nhiên bị Thuỳ Linh cưỡm hết sạch.
Cô Hoàng Anh và thầy Khiêm đứng một bên cũng không khỏi lắc đầu buồn cười.
Họ đều bất ngờ với sự lột xác hoàn mỹ của Tâm Dao trong từng động tác.
Đêm Rạng Rỡ lần này sẽ nhiều thử thách cũng như nhiều sự mong chờ.
“Tâm Dao!” Thầy Khiêm đi lại gần, nhìn cô bằng ánh mắt hài lòng: “Lần này, em không cần phải nói tôi là thầy của em đâu.
Em chỉ cần làm hết mình là được.”
Sau khi nói xong, thầy Khiêm vỗ nhẹ đầu Tâm Dao rồi rời đi, để lại ba cặp mắt ngờ vực.
“Tại sao thầy ấy lại nói vậy? Bộ…” Thuỳ Linh thắc mắc, nhưng chưa kịp nói xong thì đã bị cô Hoàng Anh lạnh mặt nhìn cắt ngang.
“Không đâu, thầy ấy là không muốn tớ bị ảnh hưởng.” Tâm Dao thất thần nói, nhìn theo bóng lưng của người thầy nhiệt huyết và yêu thương học trò.
________________
Ngày diễn ra Đêm Rạng Rỡ cuối cùng cũng bắt đầu.
Nhà trường vẫn tổ chức nó trong sân khấu riêng của khuôn viên đại học, rộng lớn với nhiều công nghệ tiên tiến.
Tâm Dao và Thuỳ Linh quyết định sáng hôm nay sẽ không tập luyện, ngược lại ở nhà để ngồi thiền, giữ cho tâm thanh tịnh trước khi bắt đầu cuộc thi.
Thấy thời gian không sai biệt lắm, Tâm Dao mới từ tốn đứng dậy rồi đi tắm rửa sửa soạn.
Sau đó, cô nhẹ nhàng đi xuống lầu rồi tiến vào trong phòng của Vĩ Thành.
Ngồi xuống bên cạnh giường, cô thủ thỉ:
“Hôm nay tôi sẽ tham gia một cuộc thi vô cùng quan trọng.
Anh có thể tiếp thêm chút sức lực cho tôi được không?”
Vĩ Thành thừa hiểu Tâm Dao đang nói về điều gì vì cô hàng tối đều sẽ tìm anh tâm sự về các vũ đạo, và nỗi niềm háo hức của mình.
Anh thật sự muốn nói với cô một câu cố lên nhưng cố gắng cỡ nào cũng nhận lại sự bất lực của cơ thể này.
Đang bực tức, anh cảm nhận cô lần nữa đặt một nụ hôn lên trán anh, và sau đó là cảm giác mát lạnh và mềm mại ở môi.
Cô chính là nhẹ nhàng đưa trán mình đặt lên môi anh, như một sự chúc phúc.
“Anh chờ tin vui của tôi nhé.
Tôi nhất định sẽ đem giải thưởng về treo trong phòng anh.” Tâm Dao thấy gương mặt mình đang dần nóng lên, nhưng vẫn không quên nói đùa với anh.
Vĩ Thành nuốt nước bọt, không hiểu vì sao lại có cảm giác muốn hôn thêm một cái.
Nếu có thể, anh thật sự sẽ tự tát bản thân để tỉnh táo lại.
Dường như anh càng lúc càng bị cô cuốn theo dòng cảm xúc màu hồng.
Tâm Dao nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, khuôn miệng vẫn tủm tỉm ý cười.
Rõ ràng là cô lần nữa lợi dụng cơ thể bất động của anh, nhưng lại có cảm giác chính anh mới chủ động hôn cô.
Sau khi đáp lại từng câu chúc của mọi người trong nhà họ Triệu, Tâm Dao ôm bà Triệu và Triệu lão gia một cái rồi nâng cao khí thế đi đến trường.
“Con đã chuẩn bị đầy đủ hết chưa?” Triệu lão gia vẫy tay với Tâm Dao, nhưng giây sau quay sang nhìn bà Triệu với ánh mắt thâm trầm.
“Con đã gửi cho Quốc Khánh.
Ba yên tâm.” Bà Triệu đỡ Triệu lão gia vào trong, thầm cầu nguyện cho buổi diễn của Tâm Dao diễn ra suôn sẻ.
________________
“Mọi người thấy con chưa ạ?” Thuỳ Linh hét lên vào điện thoại