“Đừng…”
Lần đầu Vĩ Thành cất giọng nói có chút khàn khàn, nhưng lại là đối với Tâm Dao.
Bàn tay còn hơi xoa nhẹ để hưởng thụ mức độ mềm mại dù hơi chai sạn của cô.
Có chút lúng túng, Tâm Dao mím môi, rồi nhìn sang bà Triệu, liền thấy bà còn đang nở nụ cười khen ngợi và giơ ngón tay cái với Vĩ Thành rồi đẩy cô xích lại gần anh hơn.
Cô chỉ có thể im lặng mà nghe theo, lâu lâu còn liếc nhìn anh vài cái.
Ban đầu, cứ tưởng anh sẽ hỏi cô là ai và né tránh, nhưng nào nghĩ tới anh dường như có chút ỷ lại cô.
Ngồi trên giường, Vĩ Thành vẫn giữ khuôn mặt nghiêm túc, tâm tình lại thoải mái hơn khi mùi hương dịu nhẹ đầy quen thuộc của Tâm Dao cứ quanh quẩn bên mũi.
Anh không biết phản ứng ban đầu của anh có làm cô hoảng sợ hay không? Anh còn nhìn thấy cô khóc, chẳng lẽ cuộc thi xảy ra bất trắc, hay do chính anh làm cô xao nhoãng?
Cả hai đều hướng suy nghĩ về nhau nhưng lại không cùng tần số.
Bác sĩ Dự cảm thấy có chút lo lắng cho tình trạng của người bạn, nên ngỏ ý muốn ở lại thăm khám và chăm sóc kĩ càng hơn.
Nhưng khi vừa muốn đụng vào người của Vĩ Thành, một tiếng rên nhỏ vang lên cùng cái nhăn mặt của anh.
“Anh sao vậy?” Tâm Dao lập tức ngồi xuống bên giường, cẩn thận đặt tay lên lồ ng ngực của Vĩ Thành với ánh mắt lo lắng, sau đó còn nhìn trước nhìn sau xem thử có gì khiến anh không thoải mái.
Vĩ Thành tất nhiên không bỏ lỡ thờ cơ, lập tức đưa tay lên chạm vào bàn tay đang đặt trên lồ ng ngực của mình.
Trái tim lâng lâng khi được nắm trọn cả hai bàn tay của Tâm Dao, nhưng ánh mắt hơi xụ xuống, nhìn lên bác sĩ Dự rồi né tránh.
“Bác sĩ Dự làm anh đau à?” Tâm Dao thấy vậy thì thắc mắc, chân mày nhất thời nhíu lại, rồi quay sang nhìn bác sĩ Dự với sự bất mãn.
“Tôi…” Bác sĩ Dự chỉ tay về phía mình, miệng há ra nhưng không thể nói gì.
Anh ta là bác sĩ chính quy vô cùng nổi tiếng, tất nhiên biết nặng biết nhẹ, mà vốn dĩ ban nãy anh ta còn chưa chạm vào được lên người Vĩ Thành.
Định phản biện, bác sĩ Dự đột nhiên cảm thấy ớn lạnh nên phải khiến anh ta nhìn lại tình hình.
Vĩ Thành ngồi yên ở đó, dùng ánh mắt sắc như dao chỉa thẳng vào anh ta như thể cảnh cáo anh ta đừng nên bép xép thêm câu nào nữa.
Nhưng tới khi Tâm Dao quay lại kiểm tra, sắc mặc của anh lại thay đổi một trăm tám mươi độ, có chút hiền dịu, lại có chút uất ức.
“Đau…” Vĩ Thành thốt ra một tiếng khàn rồi lại nhìn bác sĩ Dự.
Bây giờ, bác sĩ Dự mà còn không hiểu hàm ý của Vĩ Thành thì anh ta uổng bao nhiêu năm sống trên đời này.
Bạn anh ta lấy anh ta ra làm tâm điểm để dụ dỗ cô bé ngây thơ này.
Từ khi nào một vị quân nhân chính trực, nói không với việc thiết lập mối quan hệ với ai đã trở thành một anh chàng giả vờ để lấy lòng tin của người mình thích như thế?
Bác sĩ Dự nắm chặt tay, gân xanh nổi đầy trên trán, trong lòng nổi lên ý vị xấu xa kèm ngăn cản: “Tôi là bác sĩ, biết chữa cho bệnh nhân hết đau.
Cậu không cần phải lo.”
Thấy bác sĩ Dự xăn tay áo