Tâm Dao cứ ngồi yên một chỗ, mắt không thể rời khỏi bức hình.
Đôi tay cô giấu dưới bàn đang không ngừng run lên.
Cô sợ.
Đúng vậy, cô sợ hãi nhưng vì điều gì? Cô từng nhủ rằng chỉ cần Vĩ Thành tỉnh lại, anh không cần cô thì cô sẽ rời đi không luyến tiếc.
Còn bây giờ, cô vừa nghĩ tới thôi thì tim đã đau thắt lại.
Mỹ Ngọc và Vĩ Thành đã có danh hôn ước từ trước.
Họ đứng bên nhau là điều hiển nhiên.
Cô không có thân phận như ả.
Cô không là gì cả.
Rồi cô sẽ phản ứng sao đây?
“Mày ổn chứ, Dao?” Tuệ Khanh lo lắng hỏi, bàn tay đưa xuống gầm bàn rồi nắm lấy từng cơn run rẩy của Tâm Dao.
Hít một hơi thật sâu, Tâm Dao lắc đầu rồi mỉm cười.
Cô nghĩ mình nên chuẩn bị tinh thần thật kỹ nếu có chuyện gì đó bất trắc xảy ra, nhưng trái tim đang đau lên từng nhịp này không hề giả dối.
Dường như cô đã đặt quá nhiều tình cảm vào nhà họ Triệu rồi chăng?
Tâm Dao thất thiểu đi ra cổng trường, bước chân vô định không điểm kết, nhưng sắp tới giờ cơm chiều rồi, cô không muốn Vĩ Thành đói bụng.
Đột nhiên, một chiếc xe hơi màu đen quen thuộc chắn đường khiến cô phải lùi lại về sau.
Đây chẳng phải là xe của nhà họ Lý sao?
Từ bên trong, bà Lý đi ra với vẻ mặt hằng học cùng hai tên vệ sĩ to cao, chờ khá lâu dưới thời tiết nắng gắt càng khiến bà ta tức điên.
Hai tên kia giữ chặt tay Tâm Dao khiến cô cảm giác có gì đó không ổn.
Giây sau, bà ta tiến lại gần, một cánh tay giơ lên táng thẳng lên gương mặt trắng nõn của cô.
Tác động lớn đến mức làm mặt cô lệch hẳn sang một bên.
Nhưng bà ta không có ý định dừng lại, quyết định làm thêm một cú bên má còn lại.
“Tại sao đô đốc tỉnh mà mày không báo với tao?” Bà Lý gằn giọng.
Nếu không phải hôm nay có người quen ở bệnh viện nói rằng nhìn thấy bà Triệu đưa một chàng trai ngồi trên xe lăn trong y hệt Vĩ Thành, thì liệu bọn họ còn bị Tâm Dao lừa dối đến cỡ nào.
“Mắc cái gì tôi phải nói với mấy người?” Tâm Dao ngẩng mặt lên, hai bên má sưng tấy nhưng không ngăn cản được nụ cười khinh thường của cô.
Bà Lý không thể kiềm chế được lửa giận trong người thêm một phút giây nào nữa: “Mày về nhà với tao.
Bây giờ Mỹ Ngọc sẽ qua đó chăm sóc đô đốc.”
Không để cho Tâm dao la lên, một tên vệ sĩ đã bịt miệng cô lại, rồi cùng nhau nâng cô vào bên trong xe, chạy thẳng về nhà họ Lý.
“Buông tôi ra.
Bà đang bắt người trái phép đấy.” Tâm Dao nghiến răng, không nghĩ những người này có thể hành động man rợ trước mặt nhiều người như thế.
Đây là do họ quá ngu ngốc hay do họ ỷ vào tiền va quyền?
“Mày là người của tao.
Tai đưa mày về nhà thì mắc gì trái phép.
Dán mỏ nó lại.” Bà Lý chẳng muốn nghe thêm một câu nào của Tâm Dao.
Từ cái lúc gặp mặt ở trung tâm, bà ta đã muốn nắm đầu cô lôi về.
Không nghĩ tới chỉ mới vài tháng, cô đã trở thành một con bướm xinh đẹp giữa rừng hoa.
Bà ta căm ghét cô, không muốn cô hơn con gái mình một chút nào.
“Bà… ưmm…” Tâm Dao hét lên nhưng không nhanh bằng hai tên vệ sĩ lực lưỡng.
Cô không muốn quay về ngôi nhà đó, nên đảo mắt xung quanh, rồi nhân lúc họ không đề phòng mà quay ngắt người, sau đó đá thẳng lên ghế phụ nơi bà Lý đang nhắm mắt tịnh dưỡng.
Bà Lý bị tác động một cú bất ngờ mà đập đầu vào cửa sổ đau điếng.
Bà quay xuống, liền thấy Tâm Dao đang bị một tên ôm ngang người, còn đôi chân dài của cô thì đạp mạnh vào mặt và lồ ng ngực của tên còn lại.
Không dừng lại đó, cô còn ngẩng mạnh