Tâm Dao đi bên cạnh Vĩ Thành, luôn lo lắng vì đường đi có chút khó khăn, nhưng không quá thân cận như cũ.
Có lẽ từ hôm đó, anh luôn giả vờ trầm tĩnh hơn, cũng không chịu đi trị liệu thêm tí nào.
Anh cũng không muốn ép buột cô, lúc này anh đang rơi vào dòng suy nghĩ của riêng mình.
Khi Tâm Dao xin phép đi gọi điện cho bà Triệu, Vĩ Thành đã được mẹ Liên giữ lại để nói chuyện: “Vậy có nghĩa hiện giờ Tâm Dao đang ở nhà cậu à?”
“Vâng.” Vĩ Thành lễ phép gật đầu.
“Thật sự chỉ xem con bé là ân nhân mà giữ lại? Hay muốn một người giúp việc miễn phí?” Mẹ Liên hỏi thẳng vào chủ đề.
Bà lo sợ nhà họ Triệu sẽ giống với nhà họ Lý, lợi dụng lòng tốt của Tâm Dao, hoặc là điều gì đó liên quan đến cậu con trai không thể đi đứng bình thường này.
“Không phải ạ.
Nhà cháu quyết định cho Tâm Dao lựa chọn theo ý muốn của cô ấy.” Vĩ Thành nói một cách chắc chắn, nhưng vẫn khẽ đau lòng vì biết cô muốn rời khỏi anh nhiều hơn là ở bên anh.
“Thế còn cậu thì sao?” Mẹ Liên nhấp một ngụm nước rồi liếc nhìn Vĩ Thành.
“Cháu?” Vĩ Thành nhíu mày, sau đó tự hỏi lại bản thân rồi trả lời: “Cháu muốn Tâm Dao ở bên cạnh mình.”
Mẹ Liên thản nhiên hỏi tiếp: “Là thấy con bé dễ dụ à?”
Vĩ Thành lắc đầu, đáp với ánh mắt mười phần kiên định: “Cháu thích Tâm Dao, thật lòng rất thích.”
Mẹ Liên chậm rãi gật đầu, sau đó thở dài: “Tôi không phải là chưa từng nghe qua danh tiếng của cậu.
Tâm Dao là một cô gái tốt, chịu thương chịu khó, một khi đặt tấm lòng ở một ai thì sẽ đối xử bằng cả tâm can.
Vì thế nhiều người luôn lợi dụng nó ở điểm đó để đạt được mục đích riêng.”
“Cháu hiểu.” Vĩ Thành vẫn không bao giờ quên được cảnh tượng Tâm Dao nằm dưới sàn ngất lịm, ánh mắt nhất thời trầm buồn: “Cháu đã từng đến nhà họ Lý.”
Mẹ Liên mím đôi môi nhăn nheo, hiểu rõ Vĩ Thành cũng đã chứng kiến cảnh cô bé bị bạo hành: “Nếu cậu thật sự thích Tâm Dao, hứa với tôi hãy đối xử tốt với nó.
Nó đã chịu khổ rất nhiều rồi.
Con bé có vẻ rất để tâm đến cậu.”
“Vâng.”
Dòng hồi ức trở về hiện tại.
Vĩ Thành lặng lẽ nhìn Tâm Dao, trăm mối lo âu, vẫn chưa tìm được lí do vì sao cô muốn rời đi.
Cô không quen khi ở nhà họ Triệu?
Dường như không phải, mọi người đối xử với cô rất tốt.
Cô còn trở nên vô cùng tươi sắc khi ở đây.
Cô có người mình thích?
Không thể nào, cô nói cô thích anh mà.
Cô bị ép rời khỏi?
Lí do này lại hợp lí nhất.
Nhà họ Triệu luôn chào đón cô, thương cô hết mực.
Chỉ còn lại nhà họ Lý.
Vĩ Thành tự nghĩ đã đoán được nguyên nhân, nên lập tức trầm xuống.
Có vẻ đám người họ Lý kia vẫn chưa thật sự bỏ cuộc với vị trí phu nhân đô đốc.
Anh quay sang nhìn Tâm Dao, cảm giác cô đã quá nương tay cho họ.
Trong khoảng thời gian bất động trên giường, anh đã nghe cô kể về những lần chạm mặt, nhưng chẳng lẽ cô thoả mãn chỉ với bấy nhiêu sự trả đũa cỏn con ư?
Đột nhiên, một cục đá chắn ngang tầm đường của chiếc xe lăn khiến nó nghiêng hẳn sang một bên.
Vĩ Thành giật mình, đôi chân khẽ run lên, nhưng may mắn Tâm Dao kịp thời giữ lại, ánh mắt lộ rõ vẻ lo lắng: “Anh đang suy tư gì thế? Không thèm chú ý đường đi luôn cơ.”
Khuôn mặt của Tâm Dao gần