Xe của Vĩ Thành dừng trước cổng nhà khiến bà Triệu ngạc nhiên rồi quay sang nhìn quản gia Dương: “Sao chúng nó bảo chiều nay đi hẹn hò mà giờ về sớm thế nhỉ?”
Quản gia Dương âm thầm nhìn trời đang chuyển gió, thổi từng đám mây xám về thành phố thì bảo: “Có lẽ sắp có mưa nên cậu chủ và cô Tâm Dao về sớm đấy thưa phu nhân.”
Lúc này, chiếc xe vừa dừng lại, Tâm Dao đã tự động mở cửa mà không chờ đợi Vĩ Thành, sau đó tiến thẳng vào trong nhà, nhưng khi chân bước qua ranh giới, cô lại nở nụ cười như không hề có gì xảy ra.
“Thưa bác, quản gia Dương, cháu mới về.” Tâm Dao cúi đầu, nghe thấy tiếng giày ở phía sau thì lập tức nói: “Cháu về phòng thay đồ chút ạ.”
Vĩ Thành nhìn theo bóng lưng của Tâm Dao, gương mặt cùng lúc sa sầm xuống rồi cũng xin phép lên phòng.
Bà Triệu chớp chớp mắt, sau đó nói nhỏ với quản gia Dương: “Ông có thấy cái tôi thấy không?”
Quản gia Dương gật đầu, chắc nịch bảo: “Cậu chủ và cô Tâm Dao có chuyện gì đó không tốt.”
Bà Triệu nhíu mày: “Chúng nó cãi nhau, để tôi đi nói với cha.”
Bà Triệu rất nhanh đã chạy lên lầu, vào thẳng phòng làm việc của Triệu lão gia và báo cáo với ông về tình hình căng thẳng bên dưới.
Triệu lão gia vừa mới nghe điện thoại xong, rồi thở dài: “Quốc Khánh mới gọi nói rằng trong trường xảy ra chuyện liên quan đến Tâm Dao và Vĩ Thành, có vẻ lần này khá căng thẳng.”
“Ghê vậy sao?” Bà Triệu nhíu mày, nhưng nghe sơ bộ tình hình thì bà luôn đặt niềm tin vào con cái mình, nhất định Tâm Dao lại bị người khác ức hiếp.
Lúc này, Tâm Dao ở trong phòng, để mặc cho dòng nước trượt dài trên mặt, bám lên cần cổ trắng ngần rồi lăn tăn lên khắp nơi trên cơ thể, chỉ như thế cô mới có thể hạ chút khí hoả trong người, nhưng cơn quặn đau ở tim không hề giảm sút.
Cô rơi vào trầm tư, rõ ràng lúc trước cô luôn có thói quen làm hài lòng người khác, dù có gì thì cô sẽ luôn nhận lỗi sai về mình, thế tại sao bây giờ chính mình lại dám tranh cãi, lại đùn đẩy sự tức giận lên người khác?
Tâm Dao lau tóc của mình, sự tự ti vốn dĩ bị bỏ quên từ lâu đã lần nữa trỗi dậy.
Cô ở nhà họ Triệu đã đủ lâu để quên mất thân phận mình ra sao.
Chính mình chỉ là một người chấp nhận thay thế Mỹ Ngọc, cầu xin một chốn bình yên, để rồi khi nhận được tình thân, tình thương thì đã quên mất xuất phát điểm của mình.
Một trận cãi vã khiến cô nhận ra bản thân thay đổi đến thế nào, thứ mà trước giờ cho tiền thì cô cũng không dám nghĩ tới.
___________________
Bữa cơm chiều cũng tới, mọi người tập trung hết vào bàn ăn, Tâm Dao và Vĩ Thành vẫn ngồi kế bên nhau nhưng lại không còn dáng vẻ thân thiết như trước, trái lại là một bầu không khí sấm chớp điên cuồng.
Lúc này, Tâm Dao đã bị sự tự ti và tiêu cực lần nữa chiếm đóng bản thân.
Cô bới mỗi người chén cơm, cho tới khi Vĩ Thành: “Mời đô đốc.”
Một tiếng đô đốc mém nữa đã làm Vĩ Thành đánh rơi bát đũa, ánh mắt có phần hốt hoảng khi xẹt ngang sự lạnh nhạt của Tâm Dao, nhưng anh vẫn giữ nguyên sự im lặng.
Tâm Dao nở nụ cười, gấp đồ ăn cho Triệu lão gia và bà Triệu, mỗi khi như thế chén cơm của Vĩ Thành cứ như cố tình sẽ đưa ra trước mặt cô, rồi đều bị đũa cô dạt ra một