Tâm Dao nghe tiếng xì xào bàn tán xung quanh, cảm thấy có phải gương mặt dính gì hay không nên hơi hé mắt nhìn, người trong gương vừa quen thuộc vừa xa lạ, muốn đưa tay lên sờ nhưng sợ sẽ đi hết tất cả công sức của nhà trang điểm.
Cô mấp máy: “Cái này…?”
“Chị gặp không ít người có da mặt đẹp, nhưng lần nào cũng phải ghen tị, em là một trong số đó đấy, gì đâu mà mơn mởn thế không biết.” Thợ trang điểm không tiếc lời khen ngợi, còn dậm thêm tí để tăng thần sắc kém của Tâm Dao.
Đúng vậy, là thần sắc kém.
Tâm Dao nhìn mình trong gương ghật sự không khác gì goá phụ, đang để tang chồng mình.
Cô tự hỏi mình cũng có thể hoá trang thành như thế này được sao, vì vốn dĩ nước da và sắc thái của cô đã tốt lên rất nhiều từ khi qua nhà họ Triệu.
Tâm Dao bước ra ngoài, chưa kịp làm gì thì càng bị tạo hình của Thuỳ Linh doạ sợ, rõ ràng bảo Mạnh Bà sắc nước hương trời, bây giờ lại không khác gì một yêu nữ sẵn sàng lấy đi mạng sống của người khác.
Nói quá như thế nhưng thần thái và vẻ đẹp của Thuỳ Linh vẫn đánh bật được lớp hoá trang này.
Trong suốt kịch bản, Mạnh Bà đều đi theo phía sau phu nhân tướng quân như theo dõi từng mạch truyện trong lời nàng thủ thỉ, muốn an ủi không được, muốn khuyên ngăn cũng không thành.
Tâm Dao tiến vào bên trong căn phòng đã được dựng lên trong phim trường, có cảm giác chính mình quay về thời xa xưa, sờ từng vật, đúng là cách làm việc chuyên nghiệp có khác, không thể tìm ra lỗi nào để bắt bẻ.
Ngồi vào bàn trang điểm, Tâm Dao đợi chờ khẩu lệnh của đạo diễn một cách hồi hộp, cố ghi nhớ những mặt chữ trong kịch bản, trái tim cứ đập liên hồi không thôi.
“Diễn!” Đạo diễn hô lên thông qua loa cầm tay, bắt đầu nhìn vào màn hình.
Tâm Dao nhìn vào gương, nuốt nước bọt, đôi tay có chút run chạm vào hộp gỗ nhỏ trên bàn, nhưng làm mọi cách cũng không mở nó lên được, thậm chí còn làm nó bật ngã ra ngoài bàn khiến cô giật bắn lên.
“Cắt!” Đạo diễn hô to, muốn nói gì đó nhưng chỉ đành gãi đầu vì biết rõ Tâm Dao không phải đi ra từ diễn viên chính quy, mà chỉ là một sinh viên múa dân tộc.
Thuỳ Linh vỗ vỗ vai đạo diễn, sau đó tiến vào cảnh quay, nhấc tà váy lên bước qua ngạch cửa hệt như một bà cả chính hiệu, đi tới và dựa vào bàn.
Tâm Dao thở dài một hơi, thấy có người tới gần thì khẽ giật mình: “Chị Linh?”
“Căng thẳng à?” Thuỳ Linh ngửa lại gần Tâm Dao, nở nụ cười dịu dàng.
“Vâng.” Tâm Dao không hề che giấu, bàn tay vẫn còn đang nắm vào nhau để giữ cho cơn run rẩy không tái diễn.
“Em không cần phải lo sợ, lúc trước chị còn khóc toáng lên trên phim trường cơ.” Thuỳ Linh kể lại quá trình ngày đầu mình bắt đầu quay mv ca nhạc góp mặt cho một ca sĩ nổi tiếng.
“Vậy giờ em phải làm sao?” Tâm Dao mang trong lòng nỗi thấp thỏm không yên, muốn bỏ cuộc nhưng có chút không đành lòng vì đây không phải chỉ riêng công sức của một mình cô.
“Nhìn vào trong gương đi, em thấy gì?” Thuỳ Linh né qua một bên để hình ảnh của Tâm Dao phản chiếu lên mặt gương cổ.
“Chính em.” Tâm Dao chớp chớp mắt, tự hỏi vì sao Thuỳ Linh lại nói thế.
“Không đúng.” Thuỳ Linh đột ngột vòng ra sau lưng của Tâm Dao, đặt tay lên vai cô, bóp chặt rồi tiếp tục thì thầm: “Em là vợ của tướng quân, là