Khi Minh Lãm đi ra thì mùi thơm của tô mì đã hấp dẫn anh nên ra bàn ngồi cầm đũa lên đang định ăn thì thấy Ngọc Lam quyét nhà nên hỏi:
- Cô không ăn sáng luôn à?
Ngọc Lam dừng chổi lại trả lời anh:
- Lát em dọn dẹp xong rồi sẽ ăn sau,anh cứ ăn đi tại sáng nay em dậy hơi trễ nên không kịp nấu cơm để đến trưa em nấu luôn vậy trưa anh có về không?
Từ ngày Minh Lãm nhập ngũ đây là lần đầu tiên đơn vị tạo điều kiện cho anh có người nhà được đến thăm và ở lại nên anh thấy cũng vui vui bởi mấy năm trước anh nhìn thấy những quân nhân khác có vợ đến là lơ đẹp anh không lẽ đây là sức mạnh của mấy cô vợ quân nhân sao? Anh nghe lời nói dịu dàng đầy quan tâm và cả mong chờ của Ngọc Lam dành cho anh thì trong người có thứ gì đó đang biến đổi, anh thấy con người của cô cũng có mặt đáng yêu nhưng anh cũng chưa vội kết luận bởi ấn tượng của anh về cô đã quá tệ nên anh cũng nghĩ có thể Ngọc Lam đang đóng kịch để chiếm được thương cảm của anh mà thôi.
Thôi thì anh cũng sẽ dùng thời gian cô ở đây để làm một bài kiểm tra xem cô có phải là thật lòng đối đãi với anh hay chỉ là giả vờ cho thiên hạ xem mà thôi.
Ngọc Lam thấy anh đứng trầm ngâm không trả lời mình thì cũng nghi ngại không biết có phải tại cô đã nói gì khiến anh không vui hay không nên tự giác không dám ho he nói gì mà tiếp tục quét nhà còn Minh Lãm cũng không trả lời cô mà ăn xong tô mì rồi rời khỏi phòng để lại cho cô một buổi sáng lưỡng lự không biết phải làm sao? Nhưng cuối cùng con tim yếu mềm của Ngọc Lam vì nghĩ đến mặt tích cực có thể anh sẽ trở về ăn cơm trưa nên lại vào bếp hầm xương với rau củ và múc thịt kho nhừ hôm qua cô đã kho ra rồi cứ đứng ngấp nghé ngoài cửa để xem anh có về không? Khi cô nhìn thấy bóng dáng anh đang tiến về phòng giữa trời nắng chang chang thì vội chạy tọt vào bếp bưng mâm cơm với thức ăn nóng hổi lên vừa kịp lúc Minh Lãm đi vào phòng cô vội nói:
- Anh đã về, anh vào tắm rồi ra ăn cơm cho mát mẻ quần áo em để sẵn trong phòng tắm rồi.
Minh Lãm không nói gì đặt mũ lên kệ rồi đi thẳng vào phòng tắm khi đi ra lại không thấy cô đâu nên ngó quanh nhà thì thấy cô đi từ sau vào trên tay cầm quần áo của hai người họ,hai người rơi vào lặng im bỗng anh hắng giọng:" E hèm …" rồi mới lên tiếng:
- Chúng ta cùng ăn cơm.
Nói xong anh bước nhanh ra phòng khách để mình Ngọc Lam đứng ngây ngốc cứ tưởng mình đang mơ rồi vội