Ngọc Lam sau khi nói hết những tâm sự trong lòng ra thì cũng rời khỏi nghĩa trang,sau khi cô đi xa Minh Lãm mới tới chỗ ẩn nấp đi đến trước mộ của ba nhìn xung quanh một lượt thì phát hiện ra có một ngôi mộ nhỏ trong đầu anh nảy ra rất nhiều nghi vấn đi về nhà.
Trên đường về anh luôn mang tâm trạng thấp thỏm không biết sự tình của ngôi mộ nhỏ kia là như thế nào? Càng nghĩ càng rối và bế tắc nên Minh Lãm quyết định tối nay sẽ hỏi rõ chuyện này với Ngọc Lam.
Đến khoảng chín giờ Minh Lãm chủ động đưa mẹ về phòng ngủ rồi nói:
- Mẹ ơi! Con biết là mẹ rất thương Ngọc Lam nhưng con muốn lát nữa có vài chuyện cần trao đổi với cô ấy và con hứa sẽ không ức hiếp hay làm gì tổn hại đến Ngọc Lam vì vậy nếu như chúng con có nói qua lại to tiếng thì mẹ cứ vờ như không nghe thấy để chúng con tự giải quyết được không mẹ?
Thật ra mẹ anh cũng rất muốn con trai mình có một câu trả lời thỏa đáng cho mối quan hệ với Ngọc Lam bởi nếu như Minh Lãm không có chút tình cảm gì với Ngọc Lam thì nhất định sẽ không xảy ra quan hệ mà giờ bà cũng thật sự đang rất mệt và có phần nhớ con gái vừa mới gả đi nên nói:
- Mẹ tạm tin lời con nhưng nếu con ức hiếp Ngọc Lam của mẹ thì mẹ sẽ không tha cho con đâu mà nhớ đừng có nói lời gì kích động đến con bé nghe không? Con là hay giận quá mất khôn lắm đấy đừng có vì nói cho sướng cái miệng rồi đến khi không rút lại được lời nói ấy thì có hối hận cũng không kịp đâu.
truyện xuyên nhanh
Minh Lãm gật đầu đảm bảo để mẹ yên tâm bởi chính anh hình như cũng không muốn để mất cô vợ nhỏ này rồi chỉ là anh không nhận ra tình cảm thật của mình mà thôi bởi ông bà ta vẫn nói: " Mưa dầm thấm lâu " mà,khi Minh Lãm rời khỏi phòng của mẹ thấy Ngọc Lam đang định đi vào thì nói:
- Em về phòng chúng ta nới chuyện với nhau một lúc.
Ngọc Lam còn chưa kịp mở miệng từ chối thì anh đã cầm tay cô kéo đi nhưng cái cầm tay này không vội vàng mạnh bạo mà nhẹ nhàng giống như nâng đỡ tay cô như một nàng công chúa mà lần này Ngọc Lam cũng không thu tay về mà để cho anh cầm tay cô dẫn cô về phòng,vừa vào phòng anh buông tay cô ra rồi khóa trái cửa phòng khiến cho không khí trong phòng có phần bức bí Ngọc Lam đi đến bên cửa sổ nhìn lên bầu trời đêm đầy sao nhẹ nhàng hỏi:
- Anh có chuyện gì muốn hỏi thì cứ hỏi đi tôi đang nghe đây.
Minh Lãm đi đến gần đứng sau lưng nhìn thấy cô thật mảnh mai và có phần cô đơn