Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânCó lẽ vì Giang Dao cùng Lục Hành Tung kết hôn trong một thời gian dài, đến tận hôm nay mới biết vâng lời hắn, thuận theo ý hắn ngồi xuống bên cạnh, Lục Hành Tung trên mặt khó kìm được biểu tình kinh ngạc.
“Mẹ ở trong bếp rửa hoa quả, em uống chút nước cho họng thoải mái.” Lục Hành Tung duỗi tay rót cho Giang Dao cốc nước, sờ sờ phát hiện nước lạnh đứng ngay dậy một lần nữa đi phòng bếp đun nóng nước.
Mẹ Lục từ trong phòng bếp bê dưa hấu và nho đã rửa sạch đem lên thấy động tác của con trai mình, ở đời mấy người làm mẹ có mấy ai có thể thuận mắt nhìn đứa con phủng trong lòng bàn tay của mình đối với người phụ nữ khác cúi đầu khom lưng. Nói khó nghe quả thực giống con chó lấy lòng chủ nhân.
Mẹ Lục hừ một tiếng mới qua ngồi, quét mắt Giang Dao, trong lòng không thoải mái, con trai mình quá thích cô con dâu này, mẹ Lục một người làm mẹ trong lòng đều biết, nhưng cố tình, Giang Dao cô con dâu này đối với con trai mình lại không có nửa điểm quan tâm, vì thế nhìn đến cảnh này mẹ Lục trong lòng không biết hương vị gì.
“Trời nóng, uống nước ấm làm gì!” Mẹ Lục thì thầm nhỏ giọng nói, đem hoa quả để trên mặt bàn, mẹ Lục liền xoay người vào phòng bếp, một tay giật lấy cái cốc trong tay Lục Hành Tung ra, một bên trách nói, “Anh cũng thật chiều vợ, Giang Dao lớn như vậy, nó cũng không phải trẻ con ba tuổi? Chuyện gì đều phải anh duỗi tay đi làm? Anh về đến nhà đến miếng nước cũng chưa uống đi? Nhìn xem mồ hôi đầy đầu, người khác không đau lòng nhưng mẹ anh đau lòng! Anh đi bên ngoài chờ, vợ anh, mẹ anh phục vụ sẽ!”
“Mẹ, cô ấy bị ốm.” Lục Hành Tung có chút bất đắc dĩ giải thích, không nói thêm gì, hắn biết nếu tiếp tục đứng nơi này cũng không thể làm gì liền ra khỏi phòng bếp.
Ai cũng nghe được ý của mẹ Lục trách cứ Giang Dao, đều đã là một người vợ nhưng không làm hết bổn phận có quá nhiều điều chê trách. Sau khi nói xong bà ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường trong phòng khách nói thầm con