Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân“Lục Hành Tung, thằng ngốc này, lúc này rồi còn biện hộ nhiều như vậy, nói đến nói đi, nó trốn chính là em!” Lục Vũ Tình thật sự nghe không nổi nữa, “Sao em lại ngốc như vậy? Ngu ngốc giúp nó tìm nhiều lý do như vậy?”
“Chị! Được rồi! Đây là chuyện của hai vợ chồng chúng em, chuyện riêng của bọn em tự bọn em sẽ làm chủ, vợ của em, em quyết định, cô ấy muốn đi Giang Nam liền đi Giang Nam, em cũng chưa ý kiến gì, như thế nào đến chị nói nhiều như vậy?” Lục Hành Tung thực sự không còn kiên nhẫn, trực tiếp nhìn thẳng vào Lục Vũ Tình lớn tiếng nói.
Ba Lục lúc này đã nhìn ra, Lục Hành Tung nơi nào không biết chẳng qua dù biết cũng không nghĩ thừa nhận, còn khẩn trương giúp đỡ Giang Dao lấy lý do, không hy vọng người nhà bởi vì cô tuỳ hứng mà trách cứ.
“Vậy còn con?” Ba Lục hướng về Lục Hành Tung nhìn qua.
“Con làm sao?” Lục Hành Tung hỏi xong mới phản ứng được đây là câu hỏi của ba Lục, “Không phải bốn năm sao, sẽ đi qua rất nhanh, sau bốn năm, vợ con tuổi cũng lớn hơn một chút, đến lúc đó lại đi phương Bắc công tác, con càng yên tâm hơn.”
Vừa nói chuyện Lục Hành Tung vừa đưa miếng dưa hấu cho Giang Dao, dùng giọng điệu trêu đùa nói, “Buổi sán anh vừa nói nhớ anh, đi Giang Nam lại nhớ anh khả năng sẽ không gặp được, khoảng cách quá xa thật lâu mới có thể gặp nhau một lần.”
Ngữ điệu nghiêm túc, lời nói trêu đùa này quá miễn cưỡng phảng phất như một lời nói nghiêm túc, tính cách Lục Hành Tung chưa bao giờ biết trêu đùa người khác, có lẽ đây là tường hợp đầu tiên, cho nên nói xong chính hắn cũng cảm thấy có chút lúng túng, cúi đầu làm bộ đọc báo.
“Hừ, nói làm như người ta giống như thích gặp em lắm hay sao, còn không biết nghe được em nói lời này, người ta hiện tại trong lòng vui vẻ như thế nào đâu!” Lục Vũ Tình thật sự tức giận, dậm dậm chân lôi kéo mẹ Lục đi phòng bếp giúp đỡ, cô xem như rõ ràng, em trai cô đã bị Giang Dao mê hoặc, nói cái gì đều