Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân Giang Dao hướng về phía Lục Hành Tung nhìn thoáng qua, thấp giọng bật cười, “Chị, có chuyện này thật sao? Về sau như nào?”
“Về sau hắn vẫn luôn một mình một bàn, không ai nguyện ý ngồi cùng hắn.” Lục Vũ Tình nói xong chính cô đều bật cười, “Các bạn học trong lớp đều có điểm sợ hắn mà hắn dường như không cảm giác được, còn ngẩng cao mặt, nhưng khi đó hắn cũng không có tâm tư gì, chỉ chuyên tâm đọc sách, một lòng muốn thi đỗ vào trường quân đội Bắc Kinh.”
Sau khi nói xong, Lục Vũ Tình thở dài, “Hắn trưởng thành đến bây giờ chị chỉ gặp qua ba lần hắn cười vui vẻ như vậy. Lần đầu tiên là thời điểm thu được thư báo trúng tuyển trường quân đội. Lần thứ hai là năm cuối đại học về nhà, không biết nguyên nhân gì. Lần thứ ba chính là thời điểm hai đứa kết hôn, bạn bè bằng hữu tới uống rượu mừng đều nói, hắn cười giống như một đứa ngốc, tưởng tượng thật đúng là giống!”
“Ăn cơm.” Vẻ mặt Lục Hành Tung từ lúc hồi ức Lục Vũ Tình nhớ lại đã khôi phục bình thuường, mặt lạnh, vì vậy hắn nói một tiếng ăn cơm đặc biệt giống như mệnh lệnh không cho phép cấp dưới cãi lời chỉ huy.
Sau khi nói xong, đôi mắt Lục Hành Tung một chút đều không chớp, cúi đầu nhanh chóng ăn cơm, tốc độ hắn ăn cơm đều được bộ đội luyện ra, nhanh giống như gió lốc cuốn qua, mặc dù thời điểm ở nhà hắn đã cố ăn chậm nhưng tốc độ này vẫn nhanh đến Giang Dao giương mắt líu lưỡi.
“Người một nhà hiếm khi đoàn tụ, mẹ đi lấy chút rượu, chúng ta nâng cốc.” Mẹ Lục đột nhiên nói rồi đứng dậy, cười ha hả đi về phía phòng bếp, lấy rượu nho bà tự ủ cất trong lạnh ra.
Trời mùa hè, uống hai ngụm rượu nho tự ủ, quả thực chính là hưởng thụ, ngay cả Lục Hành Tung cũng rất thích hương vị này.
“Thời gian ở bộ đội, rất hoài niệm hương vị này.” Lục Hành Tung nhìn Giang Dao, “Đã tốt nghiệp cấp 3, có muốn