Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân“Em không trở về trường học vậy muốn làm gì?” Lục Vũ Tình mở miệng giọng nói dịu vài phần, bởi vì Giang Dao nói cô có thể cảm nhận được em ấy nói thật.
Giang Dao trầm ngâm, hướng về phía Lục Hành Tung liếc mắt, thấy một bàn người đều đang chờ cô trả lời lúc này mới chậm rãi nói, “Một năm này em ở nhà sinh một đứa bé!”
“Phốc… Khụ khụ! Khụ khụ!”
Lục Hành Tung trực tiếp bị nghẹn cơm, ho đến cả mặt đỏ bừng vẫn còn đang dùng sức khụ khụ.
Giang Dao vội vàng đem bát mình đưa cho hắn, “Mau uống chút canh.” Rồi đặt một bàn tay ở sau lưng Lục Hành Tung vỗ vỗ nhẹ nhàng, nhíu mi vẻ mặt lo lắng nhìn Lục Hành Tung, “Có làm sao không? Đã nuốt được chưa?”
Nhìn lại tất cả mọi người trên bàn, không ai động đậy, trợn mắt há hốc mồm, mắt choáng váng.
Giang Dao thật sự không đoán được Lục Hành Tung phản ứng lớn như vậy, trực tiếp bị nghẹn cơm.
Tốt hơn một chút Lục Hành Tung mới lắc đầu, ừ một tiếng, nhìn chén canh bị hắn uống hết, nhìn lại người đưa bát canh mới chú ý tới là Giang Dao.
Giang Dao ăn xong non nửa chén cháo sau đó lấy nửa chén canh. Lục gia ăn cơm đều là mỗi người một chén một đũa một thìa, xem ra Giang Dao vô cùng sốt ruột nên đã vội vàng cầm nhầm bát cô lấy canh cho hắn, lúc này trên khuôn mặt nhỏ xinh đẹp vẫn còn tràn ngập lo lắng.
Lục Hành Tung nghĩ, vợ hắn hình như thật sự thay đổi, nếu như trước kia, đưa cho hắn một chén canh nhất định sẽ là chị gái hắn hoặc ba mẹ, cô càng sẽ không dùng chén cô lấy canh cho hắn.
“Em vừa rồi nói sinh con?” Lục Hành Tung kinh ngạc nhất chính là chuyện này, “Em muốn có con?”
“Anh không muốn?” Giang Dao hỏi lại một câu, trong lòng biết Lục Hành Tung tuyệt đối là người so với bất cứ ai trong nhà đều muốn có một đứa con nhất. Đời trước, hắn đến chết có lẽ đều mong muốn tiếc nuối này, cho nên cô nghĩ, dù sao đều phải học muộn một năm, nếu có thể ở nhà một năm, vậy mặc kệ