Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân“Giang Dao, mẹ nói em rất ít trở về.” Xe tốc độ không nhanh, giữa trưa không có gió, thanh âm Lục Hành Tung truyền từ phía trước rất rõ ràng, Giang Dao ở sau lưng có thể nghe từng chữ Lục Hành Tung hỏi.
“Vâng, việc học quá bận.” Giang Dao nuốt kem giọng nói mềm mềm đáp lời, cô tự nhiên biết được mẹ trong lời Lục Hành Tung nói là mẹ ruột cô.
Kỳ thật cô không phải quá bận, chỉ là không muốn trở về, cô vẫn giận bọn họ, giận họ lúc trước không để ý cô phản đối, đáp ứng chuyện hôn nhân của cô và Lục Hành Tung.
Vì vậy sau khi kết hôn, cô gần như không về nhà mẹ đẻ, giờ ngẫm lại cô thật sự bất hiếu, ở nhà cô là con út lại là con gái duy nhất trong gia đình, ba mẹ cùng hai anh trai rất thương yêu cô, đời trước cô thật nhẫn tâm đem gia đình bỏ lại phía sau ngoảnh mặt làm ngơ.
“Em nhập học, anh không thể trở về đưa em đến trường, để đại ca đưa em đi báo danh.” Lục Hành Tung dặn dò, “Có đại ca đi cùng, anh tương đối yên tâm.”
“Vì sao nhị ca không được?” Giang Dao hỏi, “Kỳ thật, em và nhị ca tình cảm càng tốt hơn.”
Giang Kiệt là đại ca Giang Dao kém Lục Hành Tung một tuổi, trùng hợp hơn khi học cấp 3 là bạn học cùng lớp, nhị ca Giang Lỗi nhỏ hơn vài tuổi, nhưng Lục Hành Tung đối với hai anh em Giang gia hiểu rất rõ.
Vừa nghe Giang Dao muốn Giang Lỗi đưa đi, Lục Hành Tung trực tiếp phản đối, “Không được, phải để đại ca đưa em đi, nếu nhị ca muốn đưa em đi, đại ca vẫn phải đi cùng.”
Lục Hành Tung không hề băn khoăn, tính cách Giang Lỗi rất giống Lục Vũ Tình, chỉ cần Giang Dao làm nũng một chút, Giang Lỗi có thể mang theo Giang Dao cùng đi hoặc Giang Lỗi vừa thấy chuyện gì náo nhiệt sẽ quên ngay em gái, bỏ quên Giang Dao ở phía sau.
Tính cách Giang Kiệt so với Giang Lỗi trầm ổn hơn rất nhiều, có Giang Kiệt đi cùng, Lục Hành Tung càng yên tâm hơn.
Giang Dao ngồi sau xe