Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân
“Ba, không có việc gì, bốn năm mà thôi, thân thể Giang Dao quan trọng hơn.” Lục Hành Tung không chút để ý đáp lại rồi đem câu chuyện chuyển sang hướng khác, băn khoăn như vậy nên khi biết tin Giang Dao học đại học y Giang Nam, hắn không phản ứng quá lớn.
Mẹ Giang ở một bên thở dài nhẹ nhõm, nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay Giang Dao, tràn đầy từ ái, “Dao Dao, con nhìn xem Lục Hành Tung có bao nhiêu yêu thương con, nếu hai vợ chồng đã quyết định vậy cha mẹ không nói nhiều. Con nhớ kỹ, sau này mặc kệ có chuyện gì hai vợ chồng các con nên ngồi lại thương lượng, tính tình con rất cứng đầu nên đừng luôn cố chấp.
“Mẹ, con đã hiểu.” Giang Dao ngoan ngoãn trả lời, nhìn thoáng qua Lục Hành Tung.
Lúc này tâm tình của cô có chúng mông lung.
Chuyện cô làm sai cuối cùng lại làm hắn giải quyết. Cô gạt hắn đăng ký đại học y Giang Nam, ở Lục Gia hắn giúp cô nói chuyện, về Giang gia lại vẫn là hắn giúp cô nói chuyện.
Giang Dao nghĩ, trên thế giới này có lẽ tìm không ra người đàn ông ngốc như Lục Hành Tung?
Trước khi sống lại, hai ngày sau Giang Dao mới về nhà mẹ đẻ. Cùng Lục Hành Tung tan rã trong không vui, thời điểm Lục Hành Tung quay về bộ đội cô đều không tiễn, sau đó một mình trở về nhà mẹ đẻ, không có Lục Hành Tung che chở cô và ba mẹ cãi nhau sau đó bị đuổi ra khỏi nhà.
Sau khi sống lại, hắn đưa cô trở về nhà, mọi trách nhiệm hắn đều nhận hết về mình.
“Không có việc gì hai đứa ngồi chơi, ba và mẹ con xuống ruộng hái dưa hấu nhà trồng và một rau, đợi chút ba đi gọi hai anh con.” Ba Giang lúc này bật cười, mặc kệ như thế nào con gái ông đều thi đậu trường đại học trọng điểm, đây là tin tức tốt, “Đúng rồi, nếu không buổi tối ở lại ăn cơm?”
“Dạ vâng.” Lục Hành Tung nói trước đồng ý.
Mẹ Giang vừa nghe vui vẻ đến hỏng rồi, một chân liền