Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân“Nói cứ như là anh không yêu thương em, đúng là bạch nhãn lang!” Giang lỗi tức giận trừng mắt nhìn Giang Dao, nhưng nghĩ nghĩ vẫn không yên lòng lại hỏi, “Em thành thật nói với anh, em ở Lục Gia có tốt không? Lục Hành Tung đối với như thế nào? Lục gia có làm khó dễ em không? Anh nhìn em người em đều cảm thấy em gầy một vòng.”
“Không có! Thật sự không có! Lục Hành Tung, anh ấy đối với em rất tốt, ba mẹ chồng cũng đối với em rất tốt. Em gầy bởi vì việc học nặng, áp lực tâm lý lớn.” Giang Dao chỉ còn thiếu giơ tay thề trời với Giang Dao.
Nghe Giang Lỗi lải nhải nhắc mãi không hết quan tâm, Giang Dao trong lòng lại càng chua xót.
Người nhà hai bên, Lục gia đối với cô bao dung, Giang gia đối với cô yêu thương tận xương, đời trước cô đều thẹn với cả hai bên gia đình.
Nghe Giang Dao nói vậy Giang lỗi mới yên lòng, thế là ổn rồi, còn không quên bổ xung một câu, “ Nếu ở Lục gia không vui vẻ, đừng nghẹn, về nhà nói cho anh trai, biết chưa?”
Giang Dao bất đắc dĩ gật gật đầu xem như đáp ứng, rồi hỏi, “Đại ca về chưa? Em và Lục Hành Tung buổi tối ở nhà ăn cơm.”
“Trên đường trở về đi ngang qua quầy bán quà vặt đã gọi điện thoại báo cho đại ca, đại ca nói trước thời gian tan tầm một tiếng sẽ trở về nhà ăn cơm, vừa rồi những lời anh nói chính là đại ca nói, em đã đoán được đúng không?” Giang nỗi nói.
“Em đã biết, em đi về phòng.” Giang Dao gật gật đầu, xoay người bỏ Giang Lỗi ở giữa sân đi vào nhà.
Cô có chút ngoài ý muốn khi quay người lại nhìn thấy hình ảnh người nào đó dựa vào ven tường cách đó không xa. Là Lục Hành Tung, không biết hắn ra khỏi phòng từ bao giờ, đứng ở đó như ngắm phong cảnh giống như nghe lén cô và Giang Lỗi nói chuyện.
Người không còn ở trong phòng, Giang