Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânChuyện này tuy không còn xa lạ với cô nhưng thấy Lục Hành Tung như vậy, đầu cô tức khắc vang lên hồi chuông cảnh báo.
Lúc này không thể trêu chọc Lục Hành Tung.
“Em... em đầu hàng, mau ngủ.” Hai tay Giang Dao giơ lên đầu, giống như động tác đầu hàng, đôi mắt ngập nước nhìn Lục Hành Tung chớp chớp.
Chỉ là cô làm như vậy, ở trong mắt Lục Hành Tung lại càng đáng yêu, dễ thương hơn.
“Giang Dao...” Lục Hành Tung bỗng nhiên mở miệng gọi cô.
Nhưng Giang Dao không có cơ hội mở miệng đôi môi lại lần nữa bị hắn chiếm giữ, “Ưm... ư...”
Nụ hôn này không giống với những nụ hôn trước.
Lục Hành Tung không kìm được một đường hôn xuống phía dưới.
Từ môi đến tai, cảm nhận được thân thể mẫn cảm khẽ run rẩy, hắn từ sau tai cô hôn xuống cổ.
Cô đang mặc một chiếc áo ngủ cài cúc, bàn tay hắn men xuống tháo từng cái có chút gấp gáp không chờ nổi, tới hai cái phía cuối dường như dùng sức giựt ra, tiếng cúc áo vang lên lạch cạch lăn tròn trên mặt đất.
Thân thể cô lộ ra khỏi lớp áo ngủ...
Không có sợ hãi, không có hoảng loạn, ngay cả một chút khẩn trương còn xót lại cũng bị Giang Dao ném ra sau đầu.
Cô chưa bao giờ được cảm nhận làn sóng dữ dội từ cơ thể, nếu chưa từng trải qua cô sẽ không tin thì ra cơ thể con người sẽ cho cảm giác kỳ diệu như vậy.
Hắn ở trong người của cô, đưa cô phiêu lưu vào sứ sở sương mù, sức lực cả người như bị hắn kéo tơ lột kén cướp đoạt từng chút, cô mềm mại nằm dưới thân hắn, tuỳ ý hắn mang cô trải qua từng đợt mây mưa.
Bên tai cô truyền đến âm thanh khàn khàn của hắn, từng tiếng gọi tên cô vang lên... Giang Dao... Giang Dao.
Như gần, như xa.
“Giang Dao… Giang Dao…”
“Dao Dao… Dao Dao…”
Giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng gọi cô như có một loại ma lực câu dẫn người, cô không nhịn được lên tiếng hồi đáp lại, không nghĩ đến điều này càng làm hắn thêm đòi hỏi yêu thương cô.
….
Chớp chớp đôi mắt, bên trong phòng đã