Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânVợ à, nhiều năm như thế, anh vẫn luôn không ngừng viết thư cho em, chẳng để ý trong bảy năm qua chỉ thu được hai lá thư hồi âm. Dù vậy anh cũng rất hạnh phúc, hai lá thư kia là lúc em vào đại học gửi cho anh. Đến giờ anh vẫn còn cất giấu, thường xuyên lấy ra đọc.
Vợ à, anh đi rồi, từ nay về sau em không phải sợ anh mặt dày mặt dạn đi theo em. Em đi hướng Nam anh đi nam, em trốn huướng Bắc anh truy Bắc, từ nay về sau trời Nam đất Bắc, em nơi nào đều có thể đi, thực xin lỗi, bởi vì anh làm em trốn vào trong núi.
Vợ à, chờ em nhận được lá thư này không biết lúc nào, cũng không biết em bao nhiêu tuổi, nếu em còn trẻ, vậy tìm một người đàn ông yêu em gả cho hắn, đừng lo lắng, anh sẽ ở trên trời chúc phúc cho em cũng sẽ giúp đỡ em nhìn hắn không cho hắn bắt nạt em. Nếu hắn làm em buồn, bắt nạt em, em đến trước mộ nói cho anh, anh biến thành quỷ cũng muốn giết chết hắn!
Nếu em đã già rồi, nếu chúng ta có con, vậy làm con của chúng ta chăm sóc em thật tốt. Nếu không có con, em hãy tìm một người đối với em thật tốt chiếu cố em lúc già. Hoặc là về nhà đi, các anh trai đều thương em, làm anh trai chăm sóc em, anh sẽ càng yên tâm hơn.
Vợ à, kỳ thật, nghĩ đến một ngày nào đó chết đi, sẽ không được nhìn em, anh rất sợ hãi, dù biết đây là trách nhiệm của một người lính, chính là đặc biệt không bỏ được em.
Làm sao bây giờ vợ ơi, anh rất thích rất yêu em! Nhìn vào cái chết của anh, có thể hay không cho anh chơi xấu một lần, đời người nếu thực sự có kiếp sau, kiếp sau, em có thể lại làm vợ anh được không? Kiếp sau, chúng ta cùng sống với nhau? Không cần lại tách ra xa vậy, một lá thư phải gửi trong một thời thật dài, thật dài.
Mặc kệ như thế nào, em đều phải sống tốt, tự chăm sóc bản thân, làm những điều khiến em hạnh phúc.
Thân gửi, chồng yêu vợ, Lục Hành Tung.
***
Xem xong thư, Giang Dao đã bật khóc, những giọt nước mắt từng viên một rơi trên lá thư, rơi trên mu bàn tay, trái tim bóp chặt đau