Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânThấy Giang Dao ngơ ngác nhìn hắn không nhúc nhích, hắn lại nói, “Là tiền lương của anh, bằng không em nghĩ là cái gì? Tiền xám thu vào? Anh đặt trong ngăn kéo, lúc khai giảng nhớ kỹ mang theo.”
“Nha…” Giang Dao không để ý gật gật đầu, sau đó lại nghĩ tới, “Tiền lương anh cho em, vậy còn anh thì sao?”
“Anh?” Lục Hành Tung nghĩ nghĩ, thực nghiêm túc đáp: “Dựa vào thu nhập xám.”
Giang Dao nằm luôn vào ổ chăn, xoay người, để lại lưng cho Lục Hành Tung, trực tiếp không phản ứng hắn, đồ xấu xa nhà anh! Thấy cô không để ý nên lảng đi nói qua loa lấy lệ!
Mặc kệ đi, nếu ngu ngốc nộp lên tiền lương vậy cho hắn đói chết, đói chết hắn mới tốt!
Lục Hành Tung nhếch nhếch khoé môi, tắt đèn ngủ trên bàn.
Sau buổi tối thân mật hôm qua, Lục Hành Tung rất tự nhiên xốc chăn mỏng nằm vào trong, rồi đem người nằm sát sau lưng cô, hai tay vòng lấy ôm eo cô.
Lục Hành Tung cảm thấy mẹ hắn nói một câu không sai, Giang Dao lớn lên thật đẹp, dáng người cũng tốt, chiều cao một mét sáu tám mới có chín mươi mấy cân, chạm vào eo cô hắn đều lo lắng không cẩn thận làm gãy, nhưng hướng lên trên phần eo, nó thật mềm mại, thật đầy đặn hoàn hảo.
Cô giống như được đấng tạo hoá thiên vị, lớn lên làm người khác sửng sốt.
Do đó, Lục Hành Tung trước sau cho rằng, mắt nhìn phụ nữ của hắn luôn luôn tốt. Thế giới có rất nhiều phụ nữ, cố tình hắn chỉ liếc mắt một cái đã coi trọng Giang Dao, mà cô, cố tình lại hấp dẫn người khác như vậy.
“Giang Dao, quốc khánh đến thành phố khác chơi được không?” Lục Hành Tung dán vào lỗ tai cô thì thầm hỏi, “Anh có thể dẫn em đi dạo ở Bắc Kinh.”
Giang Dao đưa lưng về phía Lục Hành Tung, khoé môi nhịn không được cong cong, cô biết, hắn vẫn luôn nghĩ cách dỗ cô quốc khánh đi thăm hắn.
Khi ăn trưa, hỏi cô ngày Quốc khánh có dự định gì, còn không phải nghĩ tìm cơ hội tiếp tục dỗ dành cô?
“Không đi, Quốc khánh về nhà.” Giang Dao nhanh gọn dứt khoát cự tuyệt.
Lục Hành Tung có chút ảo não nhẹ nhàng cắn cóp tai cô, nhận thấy được thân thể cô