Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânSân bay trong thành phố vừa được xây dựng cách đây mấy năm, quy mô không lớn nên các chuyến bay không được đầy đủ, vì vậy dòng người cũng không nhiều như các sân bay có chuyến quốc tế ở thành phố Bắc Kinh.
Giang Dao xoa mắt buồn ngủ cả đoạn đường, mông lung bị Lục Hành Tung nắm mũi dắt đi, còn đặc biệt không có hình tượng ngáp ngắn ngáp dài.
Nghe bên tai thông báo thời gian chuyến bay, Giang Dao mới biết Lục Hành Tung tính toán thời gian từ trong nhà bắt đầu đi, vừa đến sân bay, chuyến bay của hắn đã bắt đầu làm thủ tục.
“Nhanh lên, nhanh lên.” Giang Dao tránh thoát vòng tay của Lục Hành Tung, đẩy đẩy người hắn.
Nhìn vẻ mặt thiếu kiên nhẫn của cô, Lục Hành Tung cúi đầu trực tiếp hôn xuống, còn nhẫn tâm cắn môi cô, mãi đến khi nghe được âm thanh kêu đau của cô mới dừng lại một chút, sau đó hôn cô sâu hơn, quấn lấy cô môi lưỡi triền miên.
Người xung quanh sân bay nhìn cặp đôi hôn nhau quên hết tất cả đều có chút kinh ngạc. Tuy nói xã hội hiện giờ suy nghĩ đã mở và thoáng hơn, nhưng công chúng vẫn rất ít khi gặp trường hợp cặp tình nhân hôn nhau như vậy.
Nụ hôn này duy trì suốt 5 phút, tính thời gian đến đúng lúc phải kiểm vé Lục Hành Tung mới chính thức kết thúc nụ hôn nhưng hắn vẫn ôm chặt Giang Dao như cũ, thấp giọng ở bên tai cô nói, “Quốc khánh đi thăm anh, được không?”
Một tiếng được không, giọng điệu tăng lên, mang theo chút thương lượng lại có cảm giác dụ dỗ.
Giang Dao thật sự bị hắn đánh bại, gật gật đầu, “Đi! Đi! Sẽ đi! Em còn có thể trả lời không đi được sao?” Thật là, công phu quấn người của hắn quá đáng sợ. Cô còn nghĩ tạo cho hắn một ngạc nhiên, nhưng xem bộ dáng này nếu cô không đáp ứng, không khéo hắn còn không màng chuyến bay, tiếp tục nán lại đòi bằng được mới thôi.
“Em đồng ý rồi?” Lục Hành Tung kinh ngạc, hắn không muốn từ bỏ ý định nên hỏi lại cô một câu, không nghĩ tới tối hôm qua bị lăn lộn như vậy cô đều không mở miệng đồng ý, vậy mà bây giờ cô lại buông ra?
“Đáp ứng rồi, đáp ứng rồi.” Giang Dao lặp lại câu trả lời của mình hai lần, đẩy đẩy người đang ôm cô