Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânỞ nhà họ Lục, sau khi mẹ Lục cúp điện thoại vẻ mặt không còn lo lắng như lúc trước, tủm tỉm cười đi về phía sofa ngồi cạnh ba Lục đang xem tivi nói, “Ông đoán xem điện thoại vừa rồi ai gọi?”
“ Vũ Tình?” Ba Lục tuỳ ý đoán đoán.
Mẹ Lục vừa nghe chồng mình đoán sai liền đắc ý cười, “Không phải, là đứa bé Giang Dao gọi về, hỏi riêng xem Hành Tung đã gọi điện thoại báo bình an chưa? Còn nhờ tôi nói với Hành Tung mấy ngày nay nó ở bác hai, bảo Hành Tung gọi điện thoại đến nhà bác hai cho nó.”
Nói đến đây mẹ Lục ngăn không được vui sướng, “Xem ra lần này Hành Tung trở về, hai đứa chúng nó ở chung không tồi. Hành Tung quay lại bộ đội, Giang Dao còn tự mình đi tiễn, về nhà vẫn luôn nhớ thương điện thoại Hành Tung, giống như một cặp vợ chồng mới cưới, thật khó tách rời nhau.”
“Tôi không phải đã sớm nói với bà, đứa bé Giang Dao tuổi còn nhỏ, bà nói xem, một cô bé 18 tuổi, mỗi ngày chỉ nghĩ đến đọc sách thì có thể biết được hôn nhân là cái gì sao? Chờ nó trưởng thành, đến tuổi tự nhiên sẽ hiểu được hôn nhân là gì. Còn không phải chính con bé tự hiểu được, tôi xem thằng nhóc Hành Tung trở về nhà 2 ngày hận không thể mỗi giây mỗi phút đều dính ở bên cạnh con bé. Mà thái độ Giang Dao đối với nó cũng thay đổi rất nhiều, giống một người vợ.” Ba Lục vẫn như thường ngày cười ha hả, một chút đều không lo lắng, “Con cháu đều có phúc con cháu, chuyện mấy đứa nhỏ, chúng ta nhìn là được cũng đừng tham dự vào.”
“Ông thì hiểu nhiều lắm!” Mẹ Lúc đáp lại, “Ông cũng biết Giang Dao tuổi còn nhỏ? Lúc trước Hành Tung sống chết phải lấy con bé, sao ông không ngăn cản? Để tôi một mình tự làm xấu mặt?”
“Con trai bà tính cách như thế nào bà còn không hiểu? Có thể ngăn được nó? Tôi đã sớm nhìn