Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân
“Vừa rồi cậu nói muốn đưa anh di động, thịnh tình không thể từ chối, anh đành nhận vậy.” Lục Hành Tung vừa nói, một bên cầm lấy chiếc đũa gắp đồ ăn đút vào trong miệng, không có ý định lấy chiếc điện thoại trên tay Chu Vĩ Kỳ, dừng lại một chút chậm rãi ăn tiếp rồi nói, “Buổi tối lấy cho anh một đôi mới, chờ chị dâu cậu khai giảng, sắp xếp người đưa một cái đến trong tay cô ấy.”
Keng… keng..., chiếc đũa trong tay Chu Vĩ Kỳ rơi xuống đất.
“Em không nghe nhầm chứ?” Chu Vĩ Kỳ khóc không ra nước mắt, “Tam ca, tam ca, tha mạng cho em, em vừa rồi thuận miệng, anh coi như em chưa nói gì được không?”
Thấy Lục Hành Tung thờ ơ, Chu Vĩ Kỳ đi thẳng đến ôm cánh tay Lục Hành Tung, “Tam ca, tam ca, tam ca tốt của em, anh và đại ca là đại phú hào, anh không thể không biết xấu hổ bóc lột tiểu đệ của mình chứ?”
Lương Việt Trạch liếc mắt nhìn Chu Vĩ Kỳ, cười giễu cợt phun ra hai chữ, “Xứng đáng.”
La Nhược Nhiên cười ngặt ngẽo nửa điểm hình tượng đều không giữ, “Em đoán lúc này ruột lão ngũ xanh một mảng.”
“Cười, cười đi! Cô còn chê chưa náo nhiệt nên chết giễu tôi!” Chu Vĩ Kỳ trợn trắng mắt liếc La Nhược Nhiên, nhìn Lục Hành Tung không lưu tình chút nào rút tay ra, hừ một tiếng, “Được thôi, cho thì cho, ai bảo em có tam ca, lại còn có thêm tam tẩu! Em một tháng gặm đất cũng sẽ cho hai người!”
Nói xong, Chu Vĩ Kỳ bỗng nhiên cười toe toét, “Tam ca, em cho anh, sau này em tới đây ăn cơm có thể không cần trả tiền sao?”
“Cậu trả tiền?” Lục Hành Tung lông mày nhếch lên, giọng cao hơn, “Vậy mà anh không biết đấy.”
“Ha ha! Ha ha ha!” La Nhược Nhiên cười phá lên, “Lão ngũ, cậu đã thích ăn cơm chùa còn cùng người khác nói chuyện tiền, tự mình đánh vào mặt mình ah?”
Bên ngoài nhìn vào thì nhà hàng Long Đằng đều thuộc về Lương Việt Trạch nhưng mấy huynh đệ đều biết, sản nghiệp trong tay Lương Việt Trạch, Lục Hành Tung đều có cổ phần, bao gồm cả nhà hàng Long Đằng này.
Lương Việt Trạch là thương nhân, những sản nghiệp bên ngoài trên danh nghĩa