Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânChu Vĩ Kỳ đang muốn nói cái gì đó, cửa phòng đột nhiên bị mở ra, một bóng hình như gió bão bỗng nhiên đứng bên cạnh hắn, hắn còn chưa nhìn rõ người đến, di động đã ở trong tay người ta.
“Tam ca…” Chu Vĩ Kỳ bị Lục Hành Tung nhìn chằm chằm đến lông trên người dựng đứng, miễn cưỡng cười một tiếng rồi mới nhanh chóng trở về phòng.
Nhìn Chu Vĩ Kỳ chạy mất, Lục Hành Tung cũng không có ý tứ đuổi theo, cúi đầu nhìn di động vẫn đang kết nối, giọng nói trầm thấp vang lên, “Giang Dao?”
“Là em.” Giang Dao vội vàng đáp, “Tiểu ngũ nói anh bắt nạt hắn.”
“Hắn rảnh rỗi không có chuyện gì làm, đừng để ý đến hắn.” Lục Hành Tung nói, “Anh không biết hắn ra ngoài sẽ gọi điện thoại cho em.”
“Em còn tưởng rằng anh gọi điện thoại lại!” Giang Dao nói thầm, đang muốn nói không có việc gì thì cúp máy, trong đầu đột nhiên chợt loé lên, nhớ đến có một chuyện vô cùng quan trọng bị cô quên mất.
“Hành Tung, hiện tại anh có thể cùng em nói chuyện điện thoại được không? Em có chuyện rất quan trọng muốn nói với anh!” Giang Dao ảo não vỗ đầu cô, vốn dĩ chờ Lục Hành Tung gọi điện thoại vì kể chuyện này, kết quả cùng hắn nói chuyện điện thoại thế nhưng quên mất chuyện quan trọng nhất cần nói.
Ngẫm lại, đúng là sắc đẹp hỏng việc, có trách cũng trách Lục Hành Tung!
Giang Dao hừ một tiếng, nghĩ thầm, đều tại Lục Hành Tung làm hại trong đầu cô hiện tại đều là hình ảnh của hắn.
“Được.” Lục Hành Tung quay người, đem cửa phòng đóng lại rồi đến chỗ chuyên gọi điện thoại, lúc này mới mở miệng, “Em nói đi.”
Lục Hành Tung không đoán được Giang Dao dùng từ rất quan trọng hình dung sẽ là chuyện gì, nhưng đây là lần đầu tiên Giang Dao muốn cùng hắn thương lượng một chuyện đó, cho nên trong lòng Lục Hành Tung rất vui vẻ. Ngay cả khi, Giang Dao nói muốn mặt trời trên cao, hắn đều sẽ suy xét thật kỹ làm như thế nào đem đồ vật hái xuống đưa đến trước mặt cô.
“Khoảng mười ngày trước, em vào huyện ở cùng Tiếu Tiếu mấy