Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân“Chỉ là có chút nhớ anh.” Giang Dao nhếch môi ngẩng đầu nhìn Lục Hành Tung cười cười, “Đúng rồi, sao anh lại về nhà lúc này?”
Mọi chuyện xảy ra đã quá lâu, Giang Dao không nhớ rõ nghỉ hè năm đó chuyện gì xảy ra, chẳng qua lại nhớ rõ, cô thi xong đại học kỳ nghỉ hè của cô cũng không phải vui vẻ.
Lục Hành Tung dường như không nghe thấy Giang Dao hỏi, đầu của hắn tràn đầy câu trả lời vừa rồi của cô, có chút nhớ anh…
Vợ hắn, cô nói nhớ hắn?
Lục Hành Tung hoài nghi lỗ tai của mình, hoài nghi có phải hay không hắn đang nằm mơ, có một ngày, Giang Dao ôm hắn nói nhớ hắn?
“Trong nhà có điện thoại, nhớ anh có thể trực tiếp gọi điện thoại đến bộ đội tìm anh, không cần chịu đựng.” Lục Hành Tung nghiêm trang dặn dò, mặc kệ Giang Dao nói nhớ hắn là thật hay giả, nhưng hắn nhớ Giang Dao là sự thật.
Lục gia ở trong trấn là gia đình có điều kiện số 1 số 2, ba Lục, Lục Hải Thiên tuy rằng chỉ là một chủ nhiệm văn phòng ở trường trung học, mẹ Lục là một giáo viên dạy ngữ văn lâu năm, nhưng em trai ba Lục, Lục Hải Hưng là giám đốc nhà máy thực phẩm và nhà máy gạch lớn nhất huyện thành, hai anh em cảm tình rất tốt, thời điểm Lục Hải Hưng kiếm tiền cũng không quên kéo theo anh trai, anh em cùng nhau cổ phần nhà máy. Vì vậy Lục Hải Thiên tuy không quan tâm đến nhà máy gạch và nhà máy thực phẩm nhưng mỗi năm đều có thể lấy không ít hoa hồng. Lục gia trong trấn thậm chí toàn bộ huyện thành đều nổi tiếng là kẻ có tiền.
Ngay cả Giang dao hiện tại ở biệt thự hai tầng này, ở trong trấn cũng chỉ có hai cái. Một cái là hiện tại cô đang ở, cái còn lại chính là của gia đình Lục Hải Hưng.
Trong nhà cũng lắp đặt điện thoại từ lâu, mẹ Lục nghĩ đến nếu nhớ con trai con gái đều có thể trực tiếp dùng điện thoại trong nhà, thường xuyên gọi một lần là hơn hai mươi phút, nửa điểm đều không đau lòng tiền điện thoại.
Thấy Giang Dao nãy giờ không nói