Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân“Buổi sáng hơn 5 giờ, mẹ cũng dậy sớm quá.” Giang Dao tỉnh lại rồi loay hoay ngồi dậy, xoa xoa mắt dùng chân đá đá người phía dưới vẫn nằm nguyên tư thế cũ không nhúc nhích, thúc giục gọi Lục Hành Tung, “Dậy thôi, đợi chút anh về nhà với mẹ ngủ bù, sau khi ăn cơm trưa rồi lại vào thăm em, nói chông chừng buổi chiều em có thể về nhà rồi.”
Lúc không có người ở bên cạnh Giang Dao sẽ rất tự nhiên với hắn, nhưng cô không thể tự nhiên không coi trưởng bối ra gì mà làm những hành động thân thiết yêu thương.
Lục Hành Tung nhìn người không ngừng đuổi hắn về nhà, hắn thật sự nghe lời cô tỉnh dậy nhưng không về nhà như cô mong muốn. “Mẹ, bệnh viện có con là được, mẹ cứ về nà đi, buổi chiều nếu cô ấy được xuất viện con sẽ gọi điện cho mọi người, mẹ bảo tài xế qua đón bọn con là được.”
Mẹ Lục làm sao có thể không hiểu suy nghĩ của con trai bà, bởi vì Giang Dao bị thương mới được về mấy ngay, lại vội vàng bận việc nên cũng chỉ có thời gian ở bên cạnh vợ, tất nhiên nó muốn được ở riêng.
Mẹ Lục cười cười gật đầu, “Được, vậy cơm sáng mẹ đặt ở đây, các con nhớ rõ phải ăn, nếu có chuyện gì thì gọi điện thoại về nhà.” Nói xong, mẹ Lục không lưu luyến rời khỏi phòng bệnh.
“Anh thức một đêm đi đường, còn không nghỉ ngơi tốt, tại sao không về nhà ngủ bù?” Giang Dao ở trên giường bệnh nhìn chăm chú vào Lục Hành Tung, “Giường ở bệnh viện rất nhỏ, ban ngày còn có chút ồn, ở đây làm sao có thể nghỉ ngơi cho tốt được.”
Lục Hành Tung không trả lời, hắn đứng dậy đi đánh răng rửa mặt rồi sau đó quay lại ngồi cạnh cô ở chiếc ghế bên cạnh giường, lấy đồ ăn sáng mẹ Lục nấu mang đến.
Giang Doa thấy hắn ở cạnh, lại bắt đầu nhắc nhở, “Ăn xong cơm sáng anh về luôn nhà đi.”
Động tác trong tay Lục Hành Tung bỗng nhiên ngừng lại, nhìn về phía Giang Dao, muốn nhìn