Cô không định động vào số tiền này.
Vợ chồng Lâm Kiến Thành cô nhi thời chiến, được người yêu quốc giúp đỡ, dạy bảo giáo dục.Nhưng cũng may nhờ bọn họ là cô nhi chiến tranh, lại được nhân sĩ yêu nước giúp đỡ dạy bảo, cho nên vào thời đại vốn không hữu hảo với phần tử tri thức này, bọn họ không bị họa lây.Hai người cũng không có con khác, cống hiến cả đời cho sự nghiệp.Lâm Thiên Nhất vốn định đợi tới thời điểm thích hợp sẽ mượn danh nghĩa vợ chồng Lâm Kiến Thành quyên góp số tiền này đi.Lâm Thiên Nhất cũng không thiếu chút tiền như vậy.
Hiện tại có không gian trong tay, cô không thiếu ăn thiếu mặc.Đợi thời thế cởi mở hơn, cô muốn kiếm bao nhiêu mà không được?Đây là tiền hai vợ chồng Lâm Kiến Thành phải dùng mạng mới đổi lại được, nếu động vào cô sẽ thấy lòng không thoải mái.Hãy để nó hoàn toàn thuộc về vợ chồng Lâm Kiến Thành đi.Mà 200 đồng tiền tiết kiệm cùng với mấy chục đồng và phiếu của nguyên chủ lưu lại thì cô có thể dùng.
Dù sao trên người không có đồng nào cũng không ổn.Sau đó, thấy không còn việc gì nữa, lại cảm thấy hơi buồn ngủ, Lâm Thiên Nhất bèn trở về phòng ngủ một giấc.Khi thức dậy, ngoài cửa sổ đã đen kịt.
Lâm Thiên Nhất đứng dậy đóng kỹ cửa sổ, còn kéo rèm lại, lắc mình, tiến vào không gian.Cô mới vừa đi vào nhà đã nằm xuống giường La Hán của mình… Ôi, vẫn là ổ nhỏ nhà mình thoải mái nhất.Lâm Thiên Nhất nằm trên giường La Hán một hồi rồi đứng dậy đi tới phòng bếp, chuẩn bị làm chút đồ ăn.Mở tủ lạnh ra, nhìn một đống nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh, cô nghĩ xem nên ăn gì mới tốt đây.Trưa hôm