Mạnh Tuyển Xuyên nhìn Lâm Thiên Nhất, muốn ôm cô một cái nhưng lại sợ dọa cô, sợ Lâm Thiên Nhất cảm thấy anh càn rỡ.
Cố gắng kìm nén thật lâu, cuối cùng Mạnh Tuyển Xuyên cũng kiềm chế được xúc động trong lòng.
“Đi thôi, em đưa anh xuống dưới lầu.
” Lâm Thiên Nhất dẫn Mạnh Tuyển Xuyên đi về phía cửa.
Mạnh Tuyển Xuyên không muốn cô phải chạy lên chạy xuống, nhưng lại muốn được ở gần cô thêm một chút, không nỡ chia lìa ngay bây giờ.
Cuối cùng, vẫn là không muốn chiếm thượng phong, hai người cùng đi xuống lầu.
“Chú ý an toàn, lái xe cẩn thận.
” Lâm Thiên Nhất đứng trước cửa sổ xe, dặn dò tỉ mỉ.
“Chờ anh, anh được nghỉ sẽ tới đây ngay.
” Mạnh Tuyển Xuyên lưu luyến nhìn Lâm Thiên Nhất, sau đó điều khiển xe chậm rãi rời đi.
Lâm Thiên Nhất nhìn xe càng đi càng xa, xoay người, chuẩn bị lên tầng.
Ha, xung quanh có nhiều người nhìn thật, Lâm Thiên Nhất hơi giật mình, nhưng cuối cùng vẫn vờ như không biết mà lên tầng vào nhà.
…Hôm sau thức dậy, Lâm Thiên Nhất ăn điểm tâm xong lại thay bộ quần áo mới sửa vào.
Bộ quần áo này không phải chỉ hơi sửa một chút mà có sửa đổi khá lớn, nhưng vẫn phù hợp với phong cách của thời đại này.
Chỉ là sau khi mặc vào, trông cô có vẻ cực kỳ xinh đẹp, không còn dáng vẻ khiêm tốn ngày xưa.
Hiện tại cô như bước lên đường sáng, không cần phải sống dè dặt chặt chẽ như trước nữa, cô có thể thoải mái hơn, sống phù hợp với độ tuổi 20 này hơn.
Lâm Thiên Nhất tết tóc một bên, đặt trên vai trái.
Lại nhìn bản thân trong gương một chút, rất xinh đẹp, không còn bóng dáng quê mùa ngày xưa nữa.
Cô thỏa mãn gật đầu, sau đó xuống tầng đi lấy xe đạp…Xe đâu? Sao không thấy xe? Vào niên đại này cũng có người trộm xe đạp? Không thể nào…Lâm Thiên Nhất vòng một vòng dưới lầu, vẫn không tìm thấy cái xe đạp kiểu nữ của mình.
“Thiên Nhất,