Lâm đại tiểu thư chỉ phụ trách đi theo, nói cho anh biết mình muốn cái gì, không muốn cái gì.
Người trong tiệm cũng không nhịn được liếc mắt nhìn anh.
Quân nhân trẻ tuổi này cũng rộng rãi quá đi, tiền với phiếu trong túi nhiều như dùng mãi không hết vậy.
Ánh mắt hâm mộ không ngừng đảo quanh hai người.
“Được rồi được rồi, mua nhiều quá rồi.
”Vị đại thiếu gia này hơi không biết tiết chế, Lâm Thiên Nhất vội vã hô ngừng.
Hai người xách theo đồ trở lại trên xe.
Mạnh Tuyển Xuyên lại lái xe về thẳng đại viện, chẳng bao lâu đã tới trước tòa nhà.
Khi hai người xuống xe lại phải đón nhận một đợt quan sát chăm chú, cuối cùng cả hai bình tĩnh mang theo đồ vật lên tầng, mở cửa vào nhà.
“Hôm nay em ở bên chỉ đạo, để anh làm.
” Mạnh Tuyển Xuyên không định để Lâm Thiên Nhất ra tay.
“Vậy liệu có khi nào hôm nay chúng ta chỉ có thể ăn bữa tối không?” Lâm Thiên Nhất cười ha ha nói đùa.
“Xem thường anh đúng không?” Mạnh Tuyển Xuyên bất mãn.
“Ha ha.
” Lâm Thiên Nhất cười tới không thở nổi.
Được rồi, đại thiếu gia anh muốn làm thì cứ làm đi.
Lâm Thiên Nhất đứng ở cửa phòng bếp, bắt đầu chỉ huy Mạnh Tuyển Xuyên làm việc.
Rửa rau cắt rau, mấy việc này anh đã làm rất nhuần nhuyễn, hiện tại chỉ có xào rau là cần chỉ bày thêm.
“Dầu mỡ đã được làm nóng vừa đủ, bỏ gừng tỏi vào khử một hồi.
“Có thể bỏ miếng gà vào rồi.
”“Ôi ôi, mau trở gà, đừng để nó cháy.
”“Đúng đúng, cứ như vậy.
”“…”Đừng nói, năng lực học tập của anh chàng quân nhân này khá mạnh mẽ, động tác nhanh chóng, làm ra hình ra dáng.
Hơn nữa khi anh làm có vẻ ung dung không tốn sức, động tác tiêu sái xuất sắc, Lâm Thiên Nhất nhìn mà cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Hôm nay trời nóng, nấu cơm chẳng khác nào chịu nổi, Lâm Thiên Nhất đứng bên cạnh thôi đã thấy nóng tới