Giang Nhược Tình nhìn chằm chằm người phụ nữ đang cười điên cuồng trước mặt, nhìn thấy khuôn mặt trang điểm đậm, không nhìn rõ nét mặt của đối phương, cô ta cảm thấy người phụ nữ này trông rất quen, nhưng nhất thời không nhận ra là ai.
Người phụ nữ kia bị Giang Nhược Tình hại thảm như vậy, vậy mà bây giờ Giang Nhược Tình lại không nhớ cô.
Trong lòng cô càng tức giận, giơ tát vào mặt Giang Nhược Khanh một cái, "Giang Nhược Tình, đồ phụ nữ xấu xa, cô đã hại quá nhiều người, ngay cả tôi mà cô cũng quên sao?"Giang Nhược Tình ngây dại nhìn cô ta, vô tội nói: "Tôi thật sự không biết cô! Tiểu thư, có phải cô đã nhận nhầm người rồi hay không?”Nghe thấy Giang Nhược Tình thốt ra hai từ "Tiểu thư", người phụ nữ giống như bị chọc vào chỗ đau, cô đưa tay ra túm lấy mái tóc dài của Giang Nhược Tình, vừa mắng vừa tát cô tamấy cái, “Cô mới là tiểu thư, cả nhà cô là tiểu thư, tổ tông nhà cô cũng là tiểu thư! ”小姐: Tiểu thư: Ngày nay người trung quốc không gọi người khác là tiểu thư nữa, vì từ này khá khiếm nhã, kiểu như gái bán hoa.
"A a a a, đau quá, cô buông tôi ra, buông tôi ra, làm ơn, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa! "Nhìn thấy Giang Nhược Tình gào thét, khóc lóc, cầu xin thương xót, trong lòng cô vô cùng vui sướng.
Cô nâng mặt Giang Nhược Tình lên, vẻ mặt căm hận, cười toe toét nói với cô ta, "Giang Nhược Tình, cuộc sống đau khổ của cô đây giờ mới bắt đầu, cô yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm sóc cô thật tốt, sẽ trả cho cô gấp bộ những đau khổ mà cô gây ra cho tôi, tôi rất muốn nhìn xem, đại tiểu thư da thịt non mịn này có thể sống sót như tôi không?”Mặt Giang Nhược Tình nóng rát, tai ù đi, đầu óc trống rỗng, nhưng những gì người phụ nữ nói, từng chữ một đều in sâu vào tâm trí cô ta.
Trước đây cô từng cảm thấy tuyệt vọng, nhưng giờ cô ta mới phát hiện, những ngày tháng sống khôn bằng chết bây giờ mới bắt đầu.
Cô ta