Nói đến đây, Trịnh Nghi Linh dừng lại, thu lại nụ cười, sắc mặt tối sầm lại, nghiêm mặt nhìn ba người nhà họ Giang, nâng cao giọng nói, "Nhưng nếu Nhược Tình đã làm điều gì đó khác người, các người không thể bao che cho nó, mọi người đều là người trưởng thành rồi, có lẽ cũng biết chừng mực chứ không phải tùy hứng làm bậy, gây ra tai họa cho người nhà và gia tộc của mình như vậy, mấy người nói xem có đúng không?”Nghe thấy những lời đe dọa đầy ẩn ý của Trịnh Nghi Linh, sắc mặt ba người họ Giang lập tức thay đổi.
Trước khi đến Tiêu gia, họ đã lường trước được cảnh tượng như vậy.
Nhưng khi đối mặt với một cảnh tượng như vậy, vẫn cảm thấy có chút chấn động.
Giang Tề Minh thấy ngài tổng thông và phu nhân không dễ thỏa hiệp, ông ta có chút cáu, đột ngột đứng lên cười lạnh, “Tổng thống và phu nhân đã nói như vậy hẳn là đang bảo vệ Tiêu thiếu, vậy thì!.
nếu sau này Tiêu thiếu có xảy ra chuyện gì cũng đừng trách chúng tôi, cáo từ! Giản Giản, Phong Nhi, chúng ta đi!”Giang Tề Minh nói như vậy chẳng khác nào với việc chính thức trở mặt với nhà họ Tiêu.
Tiêu Đỉnh Thiên không ngờ Giang Tề Minh lại to gan như vậy, vừa ăn cướp lại vừa la làng, hơn nữa còn dám uy hiếp, khiêu chiến với bọn họ.
Bọn họ thật sự coi Tiêu gia như hổ giấy không biết cắn người hay sao?Tiêu Đỉnh Thiên giận tái mặt, không nói gì, nhưng trong mắt lóe lên một tia lạnh lùng.
Tính tình của Trịnh Nghi Linh không tốt như vậy, huống chi là nhẫn nhịn.
Cho dù con trai bà là đứa phản nghịch.
Nếu ai dám động đến con trai quý giá của bà thì cũng tương đương với việc lấy mạng của bà!Trịnh Nghi Linh không bao giờ tỏ ra thương xót cho những người muốn lấy mạng bà.
Bà lập tức cười lạnh đứng lên, nhìn chằm chằm vào ba người họ Giang, nghiến răng nghiến lợi nói: "Được lắm! Giang gia dám nói như vậy, vậy nếu như sau này Trì Phong gặp chuyện không may, tôi sẽ tính hết lên đầu Giang gia các người! Tôi muốn xem Giang gia định làm gì