Người con gái này, thực sự là một hạt giống vô cùng tốtCô không chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp mà quan trọng nhất là cô còn có một trái tim tinh tế, thật sự hiếm có người nào có thể đứng ở vị trí của người yêu để suy nghĩ thấu đáo và lý trí đến thế.
Tư lệnh Tiêu có thể lấy được một người con gái như cô ấy, là may mắn của anh.
Chỉ tiếc là Nghi Linh lại không cho cô bé này được một cơ hội nhỏ nhoi, bà ấy ngồi ở trên cao nên nhìn người khác cũng càng thực tế.
Nghiêm Ngọc Bích dám đánh cược, vài năm sau thôi, Trịnh Nghi Linh nhất định sẽ hối hận vì mình đã từng ngược đãi Thẩm Thanh Song như thế.
Củng Thần còn muốn thuyết phục cô vài cô, Thẩm Thanh Song đã thành thật nói với anh, “Củng đại ca, em đã quyết định rồi, anh cũng đừng khuyên em! Hiện tại em không kết hôn với A Trì lại đang mang thai, ở trước nước cũng không thích hợp, ra nước ngoài cũng đúng lúc dưỡng thai chờ sinh, đây không phải việc tốt sao, anh cũng đừng lo lắng cho em! Có thời gian thì anh nghĩ về vấn đề cá nhân của mình nhiều hơn một chút thì tốt hơn, sớm tìm chị dâu cho em đi, rồi nhanh chóng sinh một thằng nhóc mập mạp, hehehehe…”Củng Thần hơi đỏ mặt, lập tức trừng mắt với cô một chút, dữ tợn nói, “Sao nào? Em đang muốn qua sông rút ván à? Anh nói cho em biết, em có nghĩ cũng đừng nghĩ! Trừ khi quân trưởng hạ lệnh để cho anh không đi cùng em nữa, nếu không thì cho dù em đi đâu, cho dù là chân trời góc bể anh cũng theo em đến cùng!”Thẩm Thanh Song bày ra vẻ mặt như ăn mướp đứng, nhìn Nghiêm Ngọc Bích với ánh mắt cầu giúp đỡ.
Nghiêm Ngọc Bích ở đó nhìn bọn họ nói đùa với nhau cũng cười theo, nói với Thẩm Thanh Song, “Củng Thần đã muốn đi theo chăm sóc cháu như vậy thì cùng đi đi! bây giờ cháu đã là người mang thai, có người quen ở bên cạnh chăm sóc thì chúng ta cũng có thể yên tâm một chút.
”Củng Thần liên tục gật đầu, “Đúng vậy,